Laudetur Jesus Christus – Ngợi khen Chúa Giêsu Kitô – Bỏ Thầy, con biết theo ai? Thầy mới có lời ban sự sống – Lord, to whom shall we go? You have the words of eternal life. (Jn 6:68) – Lạy Chúa Giêsu, con TÍN THÁC vào Ngài! Jesus, I trust in You! – Lạy Chúa, này con đến để thực thi ý Ngài. (Dt 10:7 & 9) – Đừng vì kính mến Chúa mà chống đối người khác. (Châm ngôn Pháp) – Xin thương xót con là tội nhân. – Be merciful, O Lord, for I have sinned. (Ps 51) – God bless! Deo Gratias!
Saturday, November 30, 2013
GIỌT-SƯƠNG-GIÊSU
Thursday, November 28, 2013
VỌNG NGÔI HAI
Đêm ngày vọng Đức Kitô giáng trần
Giao hòa Chúa với tội nhân
Dây Tình-Yêu-Chúa kết liên Đất Trời
Xin mau đến, lạy Ngôi Hai
Cho trần gian sống những ngày bình an
Wednesday, November 27, 2013
ĐỜI LỤC BÁT
Đây câu Lục trĩu nỗi đau kiếp người
Còn câu Bát khổ chơi vơi
Mười phương, tám hướng, suốt đời bôn ba
Một câu không thể thành thơ
Bởi vì Lục Bát bao giờ cũng hai
Đời không đau khổ, đắng cay
Đâu còn là cuộc đời này nữa đâu
Tuesday, November 26, 2013
TRUYỀN THỐNG MÙA VỌNG và GIÁNG SINH
Giáo hội Công
giáo dành 4 tuần trước lễ Giáng Sinh làm Mùa Vọng, khoảng thời gian “dọn đường”
cho Ngôi Hai Thiên Chúa, Thiên Vương và Đấng Cứu Độ.
Giáo lý Công giáo, số 524, cho biết: Hằng năm, khi cử hành phụng vụ mùa Vọng, Giáo hội mong chờ Đấng Thiên Sai thể hiện qua việc chuẩn bị cho Đấng Cứu Độ đến lần thứ nhất, đồng thời các tín hữu cũng mong chờ Ngài đến lần thứ hai. Khi cử hành sinh nhật và sự tử đạo của Thánh Gioan Tẩy giả, Giáo hội liên kết chính mình với ước muốn của Thánh Gioan: “Người phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại.” (Ga 3:30)
ĐIỆP KHÚC CHỜ
Trưa mong một chỗ nằm dài nghỉ ngơi
Chiều chờ khô ráo mồ hôi
Tối mong thanh thản đủ vui một ngày
Cuộc đời: chuyền khổ vơi đầy
Đôi tay chai sạn, đôi vai nhọc nhằn
Monday, November 25, 2013
HỘI ĐỒNG TỨ GIÁO
SUY TƯ MÙA VỌNG
Sunday, November 24, 2013
GĨA TỪ
Giã từ Năm Đức Tin
Nhưng đức tin còn mãi
Vẫn lung linh sáng chói
Soi bước đời sớm hôm
Giã từ Năm Đức Tin
Nhưng đức tin còn mãi
Friday, November 22, 2013
THIÊN VƯƠNG KITÔ
CHUYỆN NÉN BẠC
Một bữa nọ, sau khi ông Dakêu được Chúa Giêsu gọi xuống khỏi cây sung, ông đã mau mắn thú tội với Chúa Giêsu, rồi xin được đền tội ngay lập tức: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn.” (Lc 19:8) Chúa Giêsu vui mừng nói công khai cho mọi người biết: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Ápraham. Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.” (Lc 19:9-10) Rồi tiện dịp, Ngài kể thêm một dụ ngôn...
Thursday, November 21, 2013
CẦU NGUYỆN CHO NGƯỜI CHẾT
Lời cầu nguyện của người sống dành cho người khác – người thân, người đau khổ, và những người chúng ta muốn cầu nguyện cho họ, nhất là các linh hồn – không chỉ hiệu quả đối với người-được-cầu-nguyện mà còn lợi ích cho chính chúng ta. Đúng như Thánh Phanxicô Assisi nói: “Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân.” (Kinh Hòa Bình – Thánh Phanxicô)
Wednesday, November 20, 2013
Tuesday, November 19, 2013
HỆ LỤY
Sunday, November 17, 2013
CUỘC ĐUA
Sống là tranh đấu. Có nhiều thứ phải cố gắng tranh đấu, khó nhất là
tranh đấu với chính “cái tôi” của mình. Không hề dễ vì sự giằng co luôn xảy ra
ngay trong con người của mình.
Giống như là lẽ tất nhiên, cuộc đời cũng có nhiều cuộc đua, với mức độ
khác nhau, về tinh thần hoặc thể lý: Thi học kỳ, thi tốt nghiệp, thi đại học,
thi tuyển tay nghề, thi tuyển công chức, thi tiếng hát truyền hình, thi sáng
tác ca khúc hoặc thơ văn, thi người dẫn chương trình, thi làm người mẫu, thi
hoa hậu, thi chạy đường dài, thi chạy đường ngắn, thi chạy marathon, thi bơi
lội, thi nấu ăn, thi đô vật, thi đua xe đạp, thi hát thánh ca, thi giáo lý,…
Bất kỳ cuộc thi nào cũng có cái khó riêng, cần nỗ lực của chính bản
thân – trí tuệ hoặc thể lý, nhưng chắc chắn luôn phải có phần nào tự tin thì
mới dám ghi danh để thi, chứ không thể “liều mạng” hoặc ảo tưởng, cứ thấy người
khác thi thì mình cũng thi... cho vui!
Truyện dân gian có ngụ ngôn “Thỏ và Rùa.” Chuyện kể rằng…
Ngày xửa ngày xưa, có một con Rùa và một con Thỏ
cãi nhau xem ai nhanh hơn. Chúng quyết định giải quyết việc tranh luận bằng một
cuộc thi chạy đua. Chúng đồng ý lộ
trình và bắt đầu cuộc đua. Thỏ xuất phát nhanh như tên bắn, chạy rất nhanh,
chạy như bay. Khi thấy mình đã bỏ Rùa khá xa, Thỏ nghĩ nên nghỉ cho đỡ mệt dưới
một bóng cây xum xuê lá bên vệ đường và thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua.
Vì quá tự tin vào khả năng của mình,
Thỏ ngồi dưới bóng cây và nhanh chóng ngủ thiếp đi trên đường đua. Rùa từ từ
vượt qua Thỏ, và rồi kết thúc đường đua. Khi Thỏ thức dậy thì rùa đã đến đích
và trở thành người chiến thắng.
Thỏ tức giận khi
biết mình… bị thua. Nhưng muộn mất rồi! Thỏ thất bại ê chề vì quá tự tin, ỷ
lại, bất cẩn và vô kỷ luật. Tự tin là điều cần thiết, nhưng “quá tự tin” lại
hóa kiêu ngạo, ảo tưởng, thậm chí còn hóa ngu xuẩn. Nếu Thỏ không xem thường mọi
thứ, không ảo tưởng cho rằng quá dễ dàng thì Rùa sẽ không thể nào thắng được. Thỏ
đã tỏ ra kiêu ngạo khi ỷ mình nhanh mà thách thức Rùa chạy đua. Cuộc đời cũng
vậy, thà chậm mà chắc còn hơn là nhanh mà ẩu.
Đường đời có
những cuộc thi thố là chuyện tất nhiên. Đường tâm linh cũng có những cuộc đua, nhưng
cần sức khỏe tinh thần chứ không cần sức khỏe thể lý.
Thánh Phaolô so sánh và phân tích: “Trong
cuộc chạy đua trên thao trường, tất cả mọi người đều chạy, nhưng chỉ có một người đoạt giải. Anh em hãy chạy
thế nào để chiếm cho được phần thưởng. Phàm là tay đua thì phải kiêng kỵ đủ
điều, song họ làm như vậy là để đoạt phần thưởng chóng hư; trái lại chúng ta
nhằm phần thưởng không bao giờ hư nát.”
(1 Cr 9:24-25) Về tâm linh, gọi là cuộc đua nhưng không mang tính thi đua
như các cuộc thi ở đời. Trong cuộc đua trần gian, người ta có thể dùng “xảo
thuật” hoặc “mánh lới” để triệt hạ người khác, miễn sao mình thắng cuộc. Nhưng
trong cuộc đua tâm linh, người ta không thể đè bẹp người khác để giành chiến thắng,
ngược lại còn phải giúp “kéo” người khác cùng chiến thắng với mình.
Thánh Phaolô chia sẻ kinh nghiệm riêng: “Tôi đây cũng chạy như thế, chứ không chạy mà không xác tín; tôi đấm
như thế, chứ không phải đấm vào không khí. Tôi bắt thân thể phải chịu cực và phục
tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại.” (1 Cr 9:26-27) Nếu “chính tôi lại bị
loại” thì thật là nguy hiểm!
Ai cũng phải không ngừng nỗ lực chạy đua trên đường nhân đức để khả dĩ đạt
“đích” hoàn thiện, là nên thánh: “Anh em
hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.” (Mt 5:48)
Các cuộc đua có sơ khảo và chung khảo, có chạy vòng loại và chạy nước rút. Về
tâm linh, thời chúng ta đang sống là “thời cuối cùng,” là thời gian “chạy nước
rút,” vì Đức Kitô sắp sửa tái lâm rồi! Biết “cách chạy” là tỉnh thức chờ đón
Con Thiên Chúa: “Hãy sẵn sàng, vì chính
giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.” (Lc 12:40)
Chạy đua cũng có nhiều cách chạy. Có người chạy vì vui mừng, phấn khởi,
thú vị; có người chạy vì hoảng sợ, chạy trốn; có người chạy vì muốn cứu vớt
người khác, có người chạy vì nhẫn tâm hoặc vô cảm. Đủ dạng “chạy.”
Khi quân dữ vũ trang đến vây bắt Đức Giêsu, bấy giờ “các môn đệ bỏ
Người mà chạy trốn hết.” (Mc 14:50) Khi đó có một cậu thanh niên đi theo Người,
mình khoác vỏn vẹn một tấm vải gai. Họ túm lấy anh, thế là anh liền “trút tấm
vải lại, bỏ chạy trần truồng.” (Mc
14:52)
Thánh sử Máccô cho biết kiểu chạy của quý bà: “Vừa ra khỏi mộ, các bà liền chạy
trốn, run lẩy bẩy, hết hồn hết vía. Các bà chẳng nói gì với ai, vì sợ hãi.”
(Mc 16:8) Có những cơn sóng thần, động đất, bão tố,… xảy ra quá mạnh, hoặc
tai nạn bất ngờ, người ta không trở tay kịp, có cố gắng chạy cũng chẳng kịp.
Thực tế đã rõ ràng!
Người ta thường nói: “May hơn
khôn.” Thật vậy, thánh nhân vẫn thường hay đãi những kẻ khù khờ. Còn Thiên
Chúa xác định rạch ròi: “Ta sẽ huỷ diệt
sự khôn ngoan của kẻ khôn ngoan, và sẽ vứt bỏ sự thông thái của người thông
thái.” (1 Cr 1:19) Càng ỷ lại càng thua thiệt, càng kiêu ngạo càng chết
sớm. Quả thật, đầu óc phàm nhân chỉ là “bã đậu,” thậm chí như “sỏi đá” mà thôi,
chẳng là gì so với Thiên Chúa. Trứng mà sao dám chọi với đá?
Thời Chúa Giêsu
đã rõ, ngày nay cũng vậy. Phong trào nhân danh Chúa đang manh nha và phát triển
khắp nơi, với đủ kiểu: Người ta vẫn nhân danh Chúa mà xây dựng nhà này hoặc nhà
nọ, tổ chức ban bệ lớn và nhỏ, tiệc tùng với nhiều lý do, tranh đấu, loại trừ, lập
nhóm, đố kỵ, bè phái, chê trách, kết án, chống đối nhau,... Phải nói là thiên
hình vạn trạng rất tinh vi. Kiểu “chạy đua” theo danh vọng và thành tích như vậy
thật nguy hiểm – không chỉ nguy hiểm cho chính mình mà còn nguy hiểm cho cả
người khác!
Người ta làm theo
ý riêng mà cứ tưởng mình làm theo “ý Cha trên trời.” Chúa Giêsu đã nói rõ: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy
Chúa! lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của
Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.” (Mt 7:21) Lời Chúa nói thẳng, nói thật, nhưng
có người vẫn cho rằng Chúa không nói về mình, mà Ngài nói tới “ai đó” thôi.
Kinh khủng thật! Và hằng ngày, Ngài cũng vẫn đang hỏi mỗi chúng ta: “Tại sao anh em gọi Thầy: ‘Lạy Chúa! Lạy
Chúa!’ mà anh em không làm điều Thầy dạy?” (Lc 6:46) Biết trả lời Ngài sao đây?
Ngày xưa, với
cách nói nghiêm khắc, Chúa Giêsu đã từng cảnh báo về việc nhân danh Ngài: “Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy
rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng nhân danh Thầy mà nói tiên tri,
nhân danh Thầy mà trừ quỷ, nhân danh Thầy mà làm nhiều phép lạ đó sao?” Nhưng
Chúa Giêsu tuyên bố thẳng thắn và dứt khoát: “Ta không hề biết các ngươi, hãy xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác.” (Mt 7:22-23) Những lời chỉ trích rạch ròi chứ
không vị nể, thật đáng “giật mình” lắm! Chính Chúa Giêsu cũng đang cảnh
báo mỗi chúng ta hôm nay đấy thôi, không trừ ai hết, vì chúng ta cũng có những
động thái “lạm dụng danh Chúa,” chỉ “quảng cáo” Chúa để tự quảng cáo mình chứ
không thực sự loan báo Tin Mừng để danh Chúa cả sáng và để người khác nhận được
ơn cứu độ.
Không thể tự biện
hộ hoặc tự nhận mình là thế này hay thế nọ, có quyền này hay quyền kia mà đàn
áp người khác, nhất là đối với những người yếu thế hơn mình. Đó là một dạng thi
đua rất khó!
TRẦM THIÊN THU
Lễ các Thánh Tử Đạo Việt Nam – 2013
✽ Chuyện Lãng Phí
✽ Chuyện Xin Lỗi
✽ Chuyện Vu Vơ
✽ Chuyện Tha Thứ
✽ Chuyện Chết Chóc
VUA KHÔNG NGAI
Saturday, November 16, 2013
Friday, November 15, 2013
VỀ ĐÂY ANH
Ai cũng có một quê hương, cũng như ai cũng có cha mẹ. Quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn, đơn giản như chùm khế ngọt, lũy tre làng, những cánh diều, những chú dế, những ruộng lúa,… Phàm những gì đơn giản lại là những thứ khả dĩ ghi đậm dấu ấn không phai nhòa trong ký ức. Vì thế, ai phải tha phương cầu thực cũng đều có những lúc nhớ quê da diết.
THÂN NHÂN của CHÚA
ĐỨC MẸ DÂNG MÌNH
Tuesday, November 12, 2013
NHƯ LỜI TỐNG BIỆT
LỬA YÊU
GIỌT MÁU ĐÀO
Tục ngữ Việt Nam có câu hay lắm: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã.” Máu rất quý vì máu là biểu hiện sự sống. Máu được sản xuất không ngừng từ Trái Tim – Trung Tâm Phân Phối Sự Sống. Máu có vài loại máu, nhưng chung quy vẫn là sự sống. Máu có màu đỏ tươi, màu của Tình Yêu Thương. Sự Sống và Yêu Thương chính là hiện thân của Thiên Chúa – Đấng là Nguồn Sống và Tình Yêu.
Monday, November 11, 2013
ĐỨC MARIA, MẪU GƯƠNG BA ĐỨC ĐỐI THẦN
Hồi còn trẻ, tôi thường lần chuỗi Mân Côi với bà ngoại hoặc các bà khác trong giáo xứ ngay sau Thánh Lễ mỗi ngày. Trước khi đọc kinh, một người luôn nói: “Chúng ta cùng cầu xin thêm các nhân đức đối thần là Đức Tin, Đức Cậy và Đức Mến.” Điều này gợi sự tò mò của một đứa trẻ 12 tuổi như tôi muốn biết thêm về các nhân đức này.
Sunday, November 10, 2013
ĐIỀM BÁO
Điềm báo có thể là điềm lành hoặc điềm xấu (gở, xui). Điềm báo có thể xuất hiện trong giấc chiêm bao, cũng có khi xảy ra ở ngoài đời. Các bạn có tin vào điềm không? Người ta cho rằng “gương vỡ” là điềm gở về sự chia ly nào đó. Liệu chúng ta có thể thay đổi hoặc “giải” nó đi? Hay đó là “số mệnh,” chúng ta không thể làm gì, chỉ biết “bó tay” chờ nó xảy ra? Cụ Nguyễn Du có nói: “Có trời mà cũng có ta.” Ý nói chúng ta phải cố gắng “vượt qua chính mình” để vươn lên không ngừng.
DỆT ĐỜI
Đêm ngày mải miết chân thành đường kim
Vết buồn như dấu chân chim
Lăn tăn ngày tháng, phân vân kiếp người
Saturday, November 9, 2013
HỘP THƯ
Friday, November 8, 2013
NHẬN THỨC TÂM LINH
Nhận thức có nhiều dạng. Có thể là nhận thức cảm tính (trực quan), nhận thức lý tính (tư duy), nhận thức kinh nghiệm, nhận thức lý luận,... Đức tin cũng cần lý trí, do đó mà nhận thức cũng cần thiết dọc hành trình đức tin. Dưới đây là hướng dẫn của Thánh Alphonsus de Liguori, Giám mục Tiến sĩ Giáo hội Công giáo.
Thursday, November 7, 2013
BÁC ÁI CHUYÊN CHẾ HAY TỰ DO?
Bác ái là yêu thương mọi người, không trừ ai.
Chuyên chế là độc đoán, áp đặt, như người ta thường nói “quân chủ chuyên chế.”
Bác ái mà sao lại chuyên chế? Đó mới là vấn đề!
Trong nhiều điều mà Đức Kitô đã dạy các môn đệ, bác ái là một trong các quy luật có “giá trị cốt lõi.” Ngài dạy chúng ta yêu thương tha nhân như chính mình, cho người cởi trần có áo mặc và cho người đói khát có cái ăn, cái uống. Ngài quở trách những kẻ khoe khoang giàu có qua việc bỏ tiền ra làm từ thiện, xây nhà thờ, xây bệnh viện, mở trường học,… nhưng chỉ là “phần thừa” và muốn làm vinh danh chính mình chứ chưa hẳn vì yêu thương, còn bà góa nghèo khổ chỉ bỏ ít tiền, nhưng đó là cả tấm lòng hy sinh của bà, muốn cứu giúp tha thân thật lòng.
Wednesday, November 6, 2013
DẤU ẤN
Trong Việt ngữ, chữ DẤU và GIẤU có cách phát âm “na ná” nhau, nhưng sai một ly là… “đi đoong” luôn đấy! Tuy nhiên, đây cũng là hai từ thường bị lầm lẫn trong cách dùng, đôi khi còn thấy bị dùng sai ngay cả trên báo chí!
VẠCH SINH TỬ
Vừa chật hẹp vừa lắm những gai chông
Chầm chậm bước mà luôn phải ngó chừng
Sảy một ly có thể nguy ngàn dặm
Tuesday, November 5, 2013
BÀI HỌC TỪ NHỮNG SAI LẦM
Cuộc sống dạy chúng ta nhiều bài
học. Những bài học đó là kinh nghiệm, không chỉ từ sự thành công mà còn từ
thất bại, đặc biệt là từ các sai lầm của chúng ta. Nhân vô thập toàn. Đừng nản
chí sờn lòng!
Vì đã sai lầm hoặc có quyết định thiếu sáng suốt, như vậy không có nghĩa là cuộc đời “chấm hết.” Sau cơn mưa, trời lại sáng. Hãy đứng dậy và làm lại từ đầu! Kinh nghiệm là bài học giá trị từ những sai lầm đó.
RA ĐI
Có nhiều cách ra đi: ồ ạt ra đi, lần lượt ra đi, tuần tự ra đi, nối bước nhau ra đi,… Ra đi vì bổn phận, ra đi vì bị bắt buộc, ra đi vì bị sa thải, ra đi vì cảm thấy mình thừa, ra đi vì “quê độ,” ra đi vì thua cuộc, ra đi vì giận hờn, ra đi vì bực tức, ra đi vì “chảnh,” ra đi vì kiêu kỳ, ra đi vì xấu hổ, ra đi vì mặc cảm, ra đi để tránh né, ra đi để chạy trốn, ra đi vì tự ái, ra đi vì lợi ích của người khác, ra đi để làm điều xấu xa,… Rất đa dạng. Một dạng “ra đi” đặc biệt nhất là… CHẾT.
Monday, November 4, 2013
CHẾT LÀ SỐNG
Sunday, November 3, 2013
TẦM NHÌN
Saturday, November 2, 2013
ĐIỀU DUY NHẤT
KHẮC KHOẢI LUYỆN HÌNH
Xác hồn khốn bởi tội tình, Chúa ơi!
Thời gian thăm thẳm chậm trôi
Không gian đầy ắp những lời kêu van
Khát khao Cõi Phúc âm thầm
Ăn năn sám hối muôn phần, Chúa ơi!
Cách xa Chúa, khốn một đời
Lửa Yêu đốt cháy tả tơi linh hồn