Laudetur Jesus Christus – Ngợi khen Chúa Giêsu Kitô – Bỏ Thầy, con biết theo ai? Thầy mới có lời ban sự sống – Lord, to whom shall we go? You have the words of eternal life. (Jn 6:68) – Lạy Chúa Giêsu, con TÍN THÁC vào Ngài! Jesus, I trust in You! – Lạy Chúa, này con đến để thực thi ý Ngài. (Dt 10:7 & 9) – Xin thương xót con là tội nhân. – Be merciful, O Lord, for I have sinned. (Ps 51) – God bless! Deo Gratias! – Đừng vì kính mến Chúa mà chống đối người khác. (Châm ngôn Pháp)
Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016
MỘT THỜI
Theo diễn tiến
bình thường, cuộc đời phàm nhân theo quy trình tự nhiên: Sinh – Lão – Bệnh –
Tử. Đó là quy luật muôn thuở và bất biến. Có thể có người “ngoại lệ” chỉ qua ba
“chặng” là Sinh – Bệnh – Tử, hoặc hai “chặng” là Sinh – Tử. Nói chung, không ai
không đi qua hai “chặng Sinh và Tử.
Sợi dây có hai
đầu, mọi việc có Khởi Đầu và Kết Thúc, nói ngắn gọn là Mở và Kết. Đời người
cũng vậy, không thể khác được. Quá Khứ, Hiện Tại và Tương Lai là ba “thời” của
con người. Ba “thời” này đan quyện với quy trình Sinh – Lão – Bệnh – Tử. Và bất
cứ thứ gì cũng chỉ có một thời, nay có, rồi mai hư hoặc mất. Có thể gọi đó là
“chuyện hợp – tan.”
Người ta mừng khi
một người được sinh ra, và người ta buồn khi một người từ giã cõi trần. Cười
biến thành Khóc. Hai động thái trái ngược.
Tháng Mười Một là
dịp chúng ta cầu nguyện cho các linh hồn nơi Luyện Hình, đồng thời cũng là lời
“nhắc khéo” để mỗi người phải tự chuẩn bị cho “cuộc ra đi” của chính mình, chắc
chắn không ai “phụ giúp” gì đâu!
Chết là một cuộc
“về nguồn,” sinh ra từ cái gì thì lại trở về cái đó. Và đó là quy luật muôn
thuở: “Mọi sự đều đi về một nơi, mọi sự
đều đến từ bụi đất, mọi sự đều trở về bụi đất.” (Gv 3:20) Phàm nhân chỉ là
cát bụi, (Tv 103:14) chẳng đáng gì. Thật vậy, Kinh Thánh đã xác định: “Con tim của bạn là tro bụi, hy vọng của bạn
hèn hơn đất, cuộc đời của bạn tệ hơn bùn.” (Kn 15:10) Thế thì có gì oai
phong lẫm liệt mà sao lại dám kiêu ngạo, vênh vang tự đắc?
Người ta thường
nói: “Quan nhất thời, dân vạn đại.” Ý
nói là đừng hống hách khi có chức, có quyền, phải sống sao cho phải đạo làm
người mà để đức cho con cháu. Còn dân đen thì mãi mãi là dân thường thôi. Có
“thời” thì rồi cũng đến lúc… “thôi” – tức là “hết.” Thời vần với Thôi, Tài vần
với Tai. Thế đấy!
Sách Giảng Viên
cho chúng ta biết rõ về cái mà chúng ta gọi là “một thời” nay. Biết không phải
để biết cho vui, cũng không phải để bi quan hoặc yếm thế, mà biết để khả dĩ
chân nhận mình là ai, là gì, và tất nhiên không thể bất tử: “Phận con người là phải CHẾT một lần, rồi
sau đó chịu PHÁN XÉT.” (Dt 9:27)
Ông Côhelét là
con của vua Đavít, tức là Salômôn, làm vua cai trị Israel và ngự tại
Giêrusalem. Ông nhận xét:
“Phù vân, quả là phù vân. Phù
vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù
vân. Lợi lộc gì đâu khi con người phải chịu đựng bao gian lao vất vả dưới
ánh nắng mặt trời? Thế hệ này đi, thế hệ kia đến, nhưng trái đất mãi mãi trường
tồn. Mặt trời mọc rồi lặn; mặt trời vội vã ngả xuống nơi nó đã mọc lên. Gió
thổi xuống phía nam, rồi xoay về phía bắc: gió xoay lui xoay tới rồi gió đi;
gió trở qua trở lại lòng vòng. Mọi khúc sông đều xuôi ra biển, nhưng biển cũng
chẳng đầy. Sông chảy tới đâu thì từ đó sông lại tiếp tục. Chuyện gì cũng nhàm
chán, chẳng thể nói gì hơn. Mắt có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ, tai có
nghe đến mấy cũng chẳng thấy gì mới.” (Gv 1:2-8)
Lời ông nói về
những điều rất ư là bình thường, thế nhưng lại có gì đó rất khác thường. Nhận
xét có vẻ bình thường mà lại rất tinh tế: “Điều
đã có, rồi ra sẽ có, chuyện đã làm, rồi lại sẽ làm ra: dưới ánh mặt trời, nào
có chi mới lạ?” (Gv 1:9)
Bình thường mà
khác thường, nhưng lạ mà không lạ: “Nếu
có điều gì đáng cho người ta nói: ‘Coi đây, cái mới đây này!’, thì điều ấy đã
có trước chúng ta từ bao thế hệ rồi. Chẳng ai còn nhớ đến người xưa, và đối với
những người đến sau thì cũng thế; các thế hệ mai sau sẽ chẳng còn nhớ đến họ.”
(Gv 1:10-11)
Càng thêm tuổi,
người ta càng thêm kinh nghiệm, và càng nghĩ đến giây phút “một đi không trở
lại.” Không ai thoát “lưỡi hái” của Tử Thần. Nhưng càng lo sợ thì càng đau khổ,
càng đau khổ thì càng lúng túng, càng lúng túng thì càng hoảng hốt, càng hoảng hốt
thì càng nguy hiểm. Cái gì cũng có một thời. Trình thuật Gv 3:1-8 nói về cái
“một thời” ấy – tức là cái chết. Nào, hãy bình tâm mà suy xét:
“Ở dưới bầu trời
này, mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời: một thời để chào đời, một thời để lìa
thế; một thời để trồng cây, một
thời để nhổ cây; một thời để giết chết, một thời để chữa lành; một thời để phá đổ, một thời để xây dựng; một thời để khóc lóc, một thời để vui cười; một thời để than van, một thời để múa nhảy; một thời để quăng đá, một thời để lượm đá; một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn; một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất; một thời để giữ lại, một thời để vất đi; một thời để xé rách, một thời để vá khâu; một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng; một thời để yêu thương, một thời để thù ghét; một thời để gây chiến, một thời để làm hòa.”
Đó là mười bốn
“cặp đôi” đối-nghịch-lẫn-nhau. Từ đó, chúng ta có thể tự suy tư thêm về các
“cặp đôi” khác. Rất nhiều và rất nhiều các “cặp đôi” khác hiện hữu trong cuộc
sống đời thường trần gian này.
Tác giả sách
Giảng Viên đặt vấn đề: “Làm lụng vất vả
thì được lợi lộc gì? Tôi nhìn thấy công việc mà Thiên Chúa giao cho con người
phải gắng sức làm. Thiên Chúa đã làm mọi sự hợp thời đúng lúc. Thiên Chúa cũng
ban cho con người biết nhận thức về vũ trụ, tuy thế, con người cũng không thể nào hiểu hết được ý nghĩa
công trình Thiên Chúa thực hiện trong lịch sử.” (Gv 3:9-11) Những gì đã có
sẵn mà con người vẫn không sao biết rõ nguyên nhân, người ta miệt mài tìm hiểu
mà vẫn không thể hiểu hết, chẳng hạn như chuỗi ADN rất đơn giản mà lại rất phức
tạp!
Suy nghĩ nhiều
cũng nhức đầu, không khéo lại bị rối, nguy hiểm nhất là có thể mất đức tin.
Thôi, đừng nghĩ chi cao vời hoặc xa vời, cứ chấp nhận những gì bình thường để
khả dĩ cảm nhận sự hạnh phúc: “Tôi nhận
ra rằng đối với con người, không có hạnh phúc nào hơn là hưởng thú vui và sống
thoải mái. Ngay cả chuyện ăn uống và hưởng những thành quả do công lao khó nhọc
mình làm ra, đó đã là một món quà Thiên Chúa ban tặng rồi. Mọi sự Thiên Chúa
làm sẽ tồn tại mãi mãi. Không có gì để thêm, chẳng có gì để bớt. Thiên Chúa đã
hành động như thế để phàm nhân biết kính sợ Người.” (Gv 3:12-14)
Người ta sáng chế
cái này hoặc phát minh cái nọ, đó chẳng qua chỉ là khéo léo “kết hợp” những gì
đã có sẵn, những thứ mà Thiên Chúa đã sáng tạo từ thuở khai thiên lập địa. Thậm
chí có những thứ chỉ vì ngẫu nhiên hoặc do “lỡ tay” mà tìm ra một nguyên lý nào
đó. Thật vậy, Kinh Thánh xác định: “Điều
gì đang có, xưa kia đã có, điều gì sẽ có, xưa đã có rồi. Thiên Chúa kiếm tìm
điều không còn nữa.” (Gv 3:15) Tác giả sách Giảng Viên cho biết: “Tôi lại còn thấy dưới ánh mặt trời: có sự
gian ác tại chốn pháp đình, có sự gian ác tại nơi xét xử. Và tôi tự nhủ: người
công chính cũng như kẻ gian ác đều sẽ bị Thiên Chúa xét xử. Vì mọi sự, mọi
việc, đều có thời và có lúc.” (Gv 3:16-17)
Vâng, không có gì
bền vững với thời gian, ngay cả những thứ trừu tượng như tình yêu hoặc cảm xúc
của con người cũng “biến tấu” theo thời tiết. Và cuối cùng, đây là “điểm đồng
quy” của mọi thứ: “Mọi sự đều đi về một
nơi, mọi sự đều đến từ bụi đất, mọi sự đều trở về bụi đất.” (Gv 3:20) Ai
cũng có “một thời” và trở về “một nơi,” khép lại một “vòng sinh tử” – tròn hay
không còn tùy cách sống của mỗi người. Thâm thúy và chí lý quá chừng!
Thiên Chúa muốn
chúng ta hạnh phúc, thực sự hạnh phúc, hạnh phúc ngay từ đời này, nếu chúng ta
không hạnh phúc là vì chúng ta tìm kiếm những điều xa vời, viễn vông, hoặc mơ
mộng hão huyền. Hạnh phúc không ở xa, nó ở ngay trong tầm tay của chúng ta: “Đối với con người, không có gì tốt hơn là
hưởng những thú vui do công việc chính mình làm ra, vì đó là phần nó đáng được.”
(Gv 3:21)
Cuộc đời nào có
là bao, trung bình chỉ là 60 năm, may ra thì thêm chút chút: “Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh
giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc đời
thấm thoát, chúng con đã khuất rồi.” (Tv 90:10) Càng sống lâu thì càng khổ.
Người ta kinh nghiệm đầy mình nên đã đúc kết một câu ngắn gọn: “Đời là bể khổ”. Ôi chao, nghe mà nẫu
lòng quá! Có lẽ vì thế mà tác giả sách Giảng Viên nhắn nhủ: “Người nào được sống lâu năm, tận hưởng đi
cho sướng; nhưng phải nhớ rằng những chuỗi ngày đen tối sẽ dài lâu, và những gì
sẽ đến đều là phù vân cả.” (Gv 11:8) Sau liên từ “nhưng” mới là điều quan
trọng, cần lưu ý.
Cuộc đời đầy đau
khổ, trải dài qua chuỗi Sinh-Lão-Bệnh-Tử. Đời là thế, không lẽ cứ ngồi buồn và
than thân trách phận, kêu trời gọi đất? Không thể được! Vậy thì phải làm gì?
Sống chung với lũ và đi xuyên qua đau khổ. Tự cứu mình rồi Trời sẽ cứu. Hãy
nghe Paul Claudel (1868-1955, người Pháp, thi sĩ kiêm nhà viết kịch và nhà
ngoại giao) xác định: “Chúa Giêsu xuống
thế không để diệt trừ khổ đau, cũng không giải nghĩa khổ đau, mà để chia sớt
khổ đau.” Thật là tuyệt vời!
Kinh Thánh mách
nước thế này: “Này bạn thanh niên, cứ vui
hưởng tuổi xuân của bạn, và làm cho tâm hồn được hạnh phúc trong những ngày còn
trẻ: cứ chiều theo ước muốn của lòng mình và những gì mắt mình ưa thích. Nhưng
bạn phải biết rằng: về tất cả những điều đó, Thiên Chúa sẽ gọi bạn ra xét xử.” (Gv
11:9) Vui cứ vui, mừng cứ mừng, cứ tận hưởng, nhưng chớ có quên nhiệm vụ. Càng
tránh đau khổ thì càng đau khổ, hãy dám đối đầu với nó và đạp trên nó mà đi,
nhờ đó mà có thể sống thanh thản, không lệ thuộc vào nó: “Hãy đẩy lui sầu não khỏi tâm hồn, khử trừ đớn đau khỏi thân xác, vì
tuổi trẻ đầu xanh đều là phù vân cả.” (Gv 11:10)
Hãy nhớ lời ông hoàng Salômôn nói về cuộc đời trần gian: “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là
phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.” (Gv 1:2) Và hãy nghe ông nhắc lại lần nữa: “Phù vân, quả là phù vân, mọi
sự đều là phù vân cả!” (Gv 12:8) Biết vậy không phải để mà bi quan, yếm thế, mà là để biết mình và sống tích cực
hơn.
Cuộc đời luôn có những điều éo le mà chúng ta không thể
hiểu nổi. Nhưng có những thứ éo le do chúng ta bày ra để đối xử với nhau: “Cái khôn của người nghèo bị khinh dể, lời
người ấy nói chẳng ai chịu lắng nghe.” (Gv 9:16) Đó là một dạng đau khổ,
nhưng đối với điều này thì tại cách đối xử của chúng ta với nhau, không thể đổ lỗi cho Thiên Chúa.
Có người sướng một thời, có người khổ một thời. Đó là một
ẩn số vô cực. Nhưng chắc chắn đau khổ rất có giá trị nên Chúa Giêsu mới không
ngừng đề cập, và Ngài còn khuyên chúng ta phải chịu đau khổ, dám từ bỏ chính
mình mà vác thập giá trong suốt cuộc đời. (x. Mt 10:38; Mt 16:24) Thiên
Chúa hết mực yêu thương chúng ta, vì chúng ta được dựng nên giống hình ảnh
Ngài, và Ngài không thể chối bỏ chính các chi thể của Ngài – tức là chúng ta.
Thánh Phaolô : “Anh
em kiên nhẫn và có lòng tin mỗi khi bị bắt bớ hay gặp cảnh gian truân. Đó là
dấu cho thấy Thiên Chúa xét xử công minh: anh em sẽ được coi là xứng đáng tham
dự Nước Thiên Chúa, chính vì Nước Thiên Chúa mà anh em chịu đau khổ.” (2 Tx 1:4-5)
Văn thi sĩ Clive
Staples Lewis (1898-1963, Anh quốc) chia sẻ cảm nhận sâu sắc: “Thiên Chúa thầm thì với chúng ta khi chúng
ta vui, nhưng Ngài nói to trong lương tâm của chúng ta khi chúng ta đau khổ.” Lại một ý tưởng hay và độc đáo quá!
Các thánh là
những người cảm nhận sâu sắc về đau khổ, mỗi người mỗi cách. Thánh Vincent de
Paul (1581-1660) phân tích: “Một người
càng tấn tới trong việc yêu mến Thiên Chúa thì nhất định càng yêu thích đau
khổ, chịu bị khinh thường, đó chính là dấu hiệu của lửa tình ái, những thứ khác
đều là mây khói.” Còn Thánh Aloisiô Gonzaga (1568-1591) nói: “Người nào muốn yêu mến Thiên Chúa nhưng lại
không muốn vì Ngài mà chịu đau khổ thì không thể yêu Ngài cách chân chính.”
Cọp chết để da,
người ta chết để tiếng. Cái “tiếng tăm” ở đây có thể là tiếng tốt hoặc tiếng
xấu. Tuy nhiên, người ta chỉ có một lần SINH, một lần SỐNG, và một lần CHẾT.
Chắc chắn KHÔNG CÓ KIẾP LUÂN HỒI, nghĩa là không thể thay đổi được gì ở kiếp
sau.
Xin được nhắc lại lời hay ý đẹp và tốt lành, như lời nhắc
nhở chúng ta. Lời này được khắc trên nền cũ của Đại Giáo Đường Liibeek ở Đức
quốc:
Con gọi Ta là Tôn
Sư nhưng con chẳng vâng lời Ta.
Con gọi Ta là Ánh
Sáng nhưng con chẳng thèm nhìn Ta.
Con gọi Ta là
Chính Lộ nhưng con chẳng thèm đi trên đó.
Con gọi Ta là
Nguồn Sống nhưng con chẳng ước muốn Ta.
Con gọi Ta là
Thượng Trí nhưng con chẳng theo Ta.
Con gọi Ta là
Tuyệt Mỹ nhưng con chẳng yêu Ta.
Con gọi Ta là Phú
Quý nhưng con chẳng xin Ta.
Con gọi Ta là
Vĩnh Cửu nhưng con chẳng tìm Ta.
Con gọi Ta là Ân
Sủng nhưng con chẳng tin Ta.
Con gọi Ta là
Quyền Quý nhưng con chẳng phục vụ Ta.
Con gọi Ta là Uy
Quyền nhưng con chẳng tôn vinh Ta.
Con gọi Ta là
Công Chính nhưng con chẳng bảo dưỡng Ta.
Con gọi Ta là
Thiên Chúa nhưng con chẳng thờ lạy Ta.
Con gọi Ta là Tình
Yêu nhưng con chẳng khao khát Ta.
Con gọi Ta là
Dũng Lực nhưng con chẳng kính sợ Ta.
Con gọi Ta là
Đấng Thánh nhưng con chẳng noi gương Ta.
Con gọi Ta là
Nhân Lành nhưng con chẳng tự hạ.
Nếu Ta kết án
con, con không thể trách Ta được!
Một giờ trôi qua, một ngày trôi qua, một tuần trôi qua,
một tháng trôi qua, một năm trôi qua,… cứ thế và cứ thế, rồi một thời trôi qua,
đó là những dấu chấm câu hoặc để xuống dòng, phân đoạn. Cuối cùng là một đời
trôi qua. Đó mới là dấu chấm hết – dấu chấm quan trọng nhất trong “bài thi” của
cuộc đời vậy.
Qua cuộc đời này, người ta có ba hướng tới: vào Thiên
Đàng, vào Luyện Ngục (Luyện Hình), hoặc vào Hỏa Ngục (Địa Ngục). Nhưng cuối
cùng chỉ còn hai hướng: Thiên Đàng hoặc Hỏa Ngục. Cần phải biết rằng Luyện Ngục
không là “cơ hội thứ hai” đối với ơn cứu độ. Nếu một người chết khi xa cách
Thiên Chúa, người đó không còn cơ hội thứ hai, bởi vì con người chỉ một lần
sinh và một lần tử, “rồi sau đó CHỊU PHÁN XÉT.” (Dt 9:27)
Lòng Chúa Thương
Xót (LCTX) không làm ngơ những khiếm khuyết và tội lỗi, nhưng LCTX tẩy xóa
chúng và sửa chữa tình trạng hư hại… và chúng ta được mời gọi thông hiệp với
LCTX.
Chúa Giêsu là
Thiên Chúa, nhiều lần Ngài đã nói rằng CÓ HỎA NGỤC, vì thế hỏa ngục phải có
thật! Trong Kinh Thánh, Chúa Giêsu đã
nói về hỏa ngục hơn 50 lần! Ngài nói cho chúng ta biết về “lò lửa”, nơi
người ta “phải khóc lóc nghiến răng.” (Mt 13:42) Ngài nói với chúng ta về hỏa
ngục với “lửa không hề tắt.” (Mc 9:43) Ngài giải thích cho chúng ta biết rằng
hỏa ngục là nơi đau khổ đời đời, không thể rút lại hoặc giảm bớt đau khổ, như
trong dụ ngôn “phú hộ và Ladarô.” (Lc 16:19-31)
Lửa Hỏa Ngục
không như chúng ta thấy trên thế gian, gọi là “lửa” vì phàm ngôn chỉ diễn tả
được như vậy. Lửa chúng ta biết ở thế gian chỉ là “gió mát” so với lửa ở hỏa
ngục.
Các thánh đã qua
một thời trần gian, họ sống tốt nên được Thiên Chúa đón vào Thiên Đàng và thuộc
Giáo Hội Vinh Hiển; các linh hồn cũng đã qua một thời trần gian, vì chưa sống
hoàn thiện nên còn phải chịu thanh luyện một thời gian rồi chắc chắn sẽ được
vào Thiên Đàng, họ thuộc Giáo Hội Đau Khổ; chúng ta cũng sẽ qua một thời trần
gian, nhưng nay còn phải phấn đấu nên thuộc Giáo Hội Chiến Đấu.
Ai trong chúng ta
cũng đã có visa, nhưng có loại “trắng” và “đen.” Màu sắc của visa không do nhà
cung cấp, mà tùy chúng ta quyết định – sống tốt thì được đi chuyến bay lên
thẳng, sống xấu thì đi chuyến bay xuống xuống thẳng. Chuyến nào cũng thẳng
nhưng số phận khác nhau. Thật chí lý khi người ta nói: “Sinh ký, tử quy – sống gởi, chết về.”
Ôi lạy Chúa, nếu
như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng? Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha
thứ để chúng con biết kính sợ Ngài. (Tv 130:3-4) Vì Cuộc Khổ Nạn đau thương của
Chúa Giêsu, vì Bửu Huyết cứu độ của Chúa Giêsu, và vì Châu Lệ đau khổ của Đức
Mẹ, xin Chúa thương cứu các linh hồn nơi Luyện Hình và xin thương xót chúng
con. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment