Thứ Tư, 28 tháng 2, 2024

GIÁ NHẤT ĐỊNH

[Niệm ý Lc 16:19-31]

Có những điều mình muốn mà không được
Có những điều mình chẳng hề muốn đâu
Thế mà mình lại cứ phải vướng vào
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí!

Như ông Gióp chẳng tội lỗi chi cả
Thế mà ông phải chịu khổ tột cùng
Đến nỗi mà người vợ cũng chẳng thương
Không tiếc lời nguyền rủa ông đủ thứ

La-da-rô khổ tận cùng bảng số
Ngồi ăn xin trước cửa nhà đại gia
Vì ngày nào cũng yến tiệc tới khuya
Chẳng ai cho La-da-rô chi cả

Vây quanh ông chỉ có mấy con chó
Chúng cùng nhau liếm ghẻ chốc ông ta
Đời bất hạnh thì ai cũng sầu lo
Chén cay đắng chẳng có ai muốn uống

Ai cũng chết dù kẻ khổ, người sướng
Xấu hay đẹp rồi cũng hóa tro tàn
La-da-rô lên với Áp-ra-ham
Ông nhà giàu đi xuống nơi âm phủ

Khi ông đang chịu cực hình, đau khổ
Ngước lên thấy tổ phụ Áp-ra-ham
Và thấy La-da-rô ở ngay bên
Khi biết mình ngu dại thì muộn quá

Ông van xin Áp-ra-ham tổ phụ
Thương xót ông và sai La-da-rô
Cho ông xin giọt nước nhỏ thôi mà
Để lưỡi ông được mát mẻ một chút

Xin không được, ông lại xin điều khác
Là cho La-da-rô đến nhà ông
Báo cho các thân nhân phải coi chừng
Sống yêu thương kẻo đời đời khốn nạn

Chuyện công bằng là vấn đề chắc chắn
Được và bị khác nhau trước hay sau
Sướng hay khổ, hạnh phúc hay khổ đau
Cái gì cũng đều có giá nhất định

La-da-rô bị mọi người xa lánh
Thế nhưng ông được Thiên Chúa chúc lành
Đó chính là bài học về công bình
Thưởng hay phạt là phần do cách sống [*]

TRẦM THIÊN THU

[*] Tv 62:13; Cn 24:12; Gr 17:10.

Sinh ra cũng kiếp con người
Có kẻ tươi cười tận hưởng giàu sang
Lạc loài có kẻ lang thang
Cái nghèo đeo bám, hoang mang tháng ngày
Cố hoài chẳng thoát đọa đày
Chạy trời chẳng thoát nắng gay gắt đời
Cũng là một kiếp con người
Kẻ vui hớn hở, kẻ chơi vơi buồn
Nhà cao, xe đẹp, tiệc ngon
Chẳng ai không thích “cái hên” có hoài
Đâu ai mong gặp “cái xui”
Mà sao cứ phải ngậm ngùi ngày đêm!
Nhà giàu – thập giá êm đềm
Nhà nghèo – thập giá khó ôm quá chừng!
Đời người một bóng bình thường
Nhà giàu dài bóng trên đường thênh thang
Nhà nghèo bóng ngắn nghiêng nghiêng
Đường hẹp lắm phiền, lách mãi chẳng qua
Đôi đường, đôi bóng, gần – xa
Ai về lối thấp, ai về lối cao?
Thập hình – mầu nhiệm khổ đau
Chúa công bình chẳng lòng nào ép ai
Cái kia mất, được cái này
Đôi nơi, đôi bóng, đời đầy, đời vơi
Sướng rồi khổ, khóc rồi cười
Thiên Chúa rạch ròi kiếp trước, kiếp sau
Phàm nhân có đáng gì đâu
Ai cố tin vào thì chỉ khốn thôi
Bám vào đất, xa cách trời
Khôn nay ắt sẽ khốn mai rõ ràng [1]
Hiền nhân biết sống yêu thương
Yêu người, mến Chúa, tựa nương vào Ngài [2]
Âm thầm ăn đắng, uống cay
Ngày mai Chúa sẽ dắt tay lên trời

TRẦM THIÊN THU

[1] Gr 17:5 – “Đáng nguyền rủa thay kẻ tin ở người đời, lấy sức phàm nhân làm nơi nương tựa, và lòng dạ xa rời Đức Chúa!”
[2] Gr 17:7 – “Phúc thay kẻ đặt niềm tin vào Đức Chúa, và có Đức Chúa làm chỗ nương thân.”

NGHĨA SỐNG
[Niệm ý Lc 16:19-31]

Người giàu chưa chắc đã sang
Chưa chắc đàng hoàng hơn kẻ nghèo đâu
Người nghèo thì chịu khổ đau
Nhưng nghiêm túc vẫn tuyệt chiêu đàng hoàng
Có nhiều nghĩa của chữ sang
Giàu mà chảnh chỉ hoang đường mà thôi
Nghèo mà chẳng lấy của ai
Nghèo mà vẫn xứng là người sống sang
Cái gì cũng bởi Trời ban [1]
Thế nên chớ vội huênh hoang khinh người
Giàu như phú hộ ăn chơi
Xác thân béo mập thì giòi bọ no
Gầy gò như gã nghèo kia
La-da-rô đó – có gì mà ăn?
Đời này vinh dự mau tàn
Như cơn gió thoảng, như làn hơi thôi
Chỉ là trống rỗng khoảng đời
Nhưng đầy hiểm họa, chơi vơi khó lường [2]
Hơn nhau là đức yêu thương
Đó là ý nghĩa sống sang kiếp người

TRẦM THIÊN THU

[1] Ga 3:27 – “Chẳng ai có thể nhận được gì mà không do Trời ban.”
[2] Thánh Augustinô – “Vinh dự trần thế này là gì nếu không phải là làn hơi thoảng, là sự trống rỗng và hiểm họa sa đọa?”

PHẦN NAY, PHẦN MAI
[Niệm ý  Lc 16:19-31]

Niềm vui sẽ hóa nỗi buồn
Nỗi buồn sẽ hóa thành niềm mừng vui
Cuộc đời đâu phải hên – xui
Những kẻ ngậm ngùi mà phúc chứa chan
La-da-rô khổ vô vàn
Người đời dè bỉu, chẳng thèm ngó đâu
Còn ông phú hộ sang giàu
Ăn sung mặc sướng, sớm chiều liên hoan
Nay vui mai sẽ sầu buồn
Nay buồn rồi sẽ hưởng nguồn vui mai
Cân bằng mọi thứ rạch ròi
Chúa nhân lành chẳng bắt ai khốn cùng
Nay giàu – phần thưởng đã dùng
Mai không còn nữa, lẽ thường vậy thôi
Nay nghèo khổ, chẳng biết cười
Mai phần còn đó – sướng vui miên trường

TRẦM THIÊN THU

 Mẩu Bánh & Giọt Nước – https://tramthienthu.blogspot.com/2016/03/mau-banh-va-giot-nuoc.html
 Chuyện Giàu Nghèo – https://tramthienthu.blogspot.com/2022/08/chuyen-giau-ngheo.html

THƯƠNG GẦN YÊU XA
[Niệm ý Lc 16:19-31]

Nhà giàu cùng với nhà nhèo
Hai nhà không thể thân nhau bao giờ
Nhà giàu thanh thản, chẳng lo
Thế nên chẳng muốn sẻ chia với người
Nệm êm, chăn ấm cả đời
Ăn sung mặc sướng, vui cười quanh năm
Nhà nghèo khốn khổ, khó khăn
Mặc không đủ ấm, phần ăn thiếu hoài
Lo ngày nay, sợ ngày mai
Quanh năm không được phút giây nhẹ lòng
Nhà giàu là lão phú ông
Sướng nay, mai khổ cũng không oan gì
Nghèo xơ xác La-da-rô
Được Thiên Chúa đón bước vô Thiên Đàng
Mọi điều phân định rõ ràng
Đi xa từ thiện, láng giềng bỏ quên
Bình thường cũng phản tự nhiên
Luật yêu của Chúa còn hơn thế nhiều
Suốt đời phải sống thương yêu
Thực thi Lời Chúa, sớm chiều quan tâm
Láng giềng, hàng xóm ở gần
Không thương thì chớ khoe phần thương xa

TRẦM THIÊN THU

TỘI GIÀU LỖI NGHÈO
[Niệm ý Lc 16:19-31]

Giàu có không là tội
Nghèo cũng chẳng tội đâu
Tội giàu là vô cảm
Tội nghèo là đòi nhiều

Phú hộ không ác ý
Chẳng có làm hại ai
Nhưng mà ông ích kỷ
Không chạnh lòng thương người

Sống sao thì nên vậy
Hệ lụy rất rõ ràng [*]
Cân bằng như nhân quả
Sống khôn thì chết thiêng

Giàu, nghèo không có tội
Mà vì chẳng yêu thương
Khinh người và phách lối
Tội mãi mãi còn vương

Thiên Đàng và Hỏa Ngục
Vĩnh viễn cách đôi nơi
Khổ cực và hạnh phúc
Khác nhau khóc và cười

TRẦM THIÊN THU

[*] Gr 17:10 – “Ta là Đức Chúa, Ta dò xét lòng người, thử thách mọi tâm can. Ta sẽ thưởng phạt ai nấy tùy theo cách nó sống và việc nó làm.”

TỘI QUÊN
[Niệm ý Lc 16:19-31]

Người nghèo vẫn bị khinh chê
Dù người ta chẳng nói ra bằng lời
Nhưng qua ánh mắt mói soi
Hoặc liếc xéo người thì cũng biết ngay

Phận nghèo đủ thứ đắng cay
Khổ ngang khổ dọc, nhục này nhục kia
Ở đâu cũng bị khinh chê
Khắp nơi vẫn thấy La-da-rô nhiều

Người nghèo cam phận hẩm hiu
Khó khăn đủ thứ, sớm chiều băn khoăn
Còn người giàu cứ thản nhiên
Chẳng cần lo vẫn có ăn dư thừa

Suốt đời sung sướng, vô tư
Đó là phần phước Chúa cho đời này
Người nghèo chịu bất hạnh hoài
Lẽ nào Chúa chẳng thương đời họ sao?

Tất nhiên không phải vậy đâu
Thánh ý nhiệm mầu, sẽ thưởng ngày mai
Bánh ăn chẳng có trong tay
Người nghèo nuốt nhục cả ngày cả đêm

Người giàu chẳng chút ưu phiền
Giàu không là tội – tội quên người nghèo!
Đó là không sống thương yêu
Và không đồng cảm nỗi đau của người

TRẦM THIÊN THU

 Nghĩ về Chó – https://tramthienthu.blogspot.com/2023/08/nghi-ve-cho.html
 Chuyện Khôn Ngoan – https://tramthienthu.blogspot.com/2013/09/chuyen-khon-ngoan.html

CỬA

Một vị tướng quân đến gặp thiền sư Ekaku hỏi:
– Bạch thầy, Thiên Đường hay Địa Ngục có thật hay không?
– Thế ngài là ai?
– Tôi là tướng quân.

Bất ngờ, thiền sư cười lớn:
– A ha! Thằng ngốc nào cho ông làm tướng vậy? Trông ông giống anh hàng thịt.

Tướng quân nổi giận, rút gươm:
– Tao băm xác mi ra!

Thiền sư vẫn điềm tĩnh:
– Đó là mở cửa Địa Ngục.

Chợt giác ngộ, vị tướng sụp xuống lạy:
– Xin... xin thầy tha lỗi cho cử chỉ thô bạo vừa rồi của tôi.

Thiền sư Ekaku mỉm cười:
– Đó là mở cửa Thiên Đường.

SUY TƯ – Thiên Đường hay Địa Ngục không phải là chỗ con người tới sau khi chết mà nó ở đây và ngay bây giờ. Lành hay dữ đều do tư tưởng. Cửa Thiên Đường và cửa Địa Ngục có thể mở ra bất cứ lúc nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment