William Cowper (1731-1800, Anh quốc), thi sĩ và nhạc sĩ viết Thánh Ca, nhận xét: “Vinh quang xây trên nền tảng ích kỷ là nỗi hối hận và sự xấu hổ.” Nhà có tốt mấy mà nền dở sẽ nguy hiểm. Phải ân hận thôi!
Ân hận (ăn năn, sám hối, hối hận, hối tiếc)
là cảm giác ray rứt về sai lầm hoặc tội lỗi của mình. Sự ân hận rất cần thiết. Sự
ân hận thường đồng nghĩa với sự muộn màng, nhưng với Thiên Chúa thì không hề
muộn, vì lòng thương xót của Ngài vẫn kiên nhẫn chờ đợi tội nhân. Nhưng nỗi ân
hận sẽ muộn màng nếu chúng ta đã chết!
Trình thuật Lc 16:19-31 cho chúng ta biết về
“nỗi ân hận muộn màng” này. Đó là dụ ngôn “Phú Hộ và Ladarô” – một người giàu
có hoang phí và một kẻ nghèo khổ khốn cùng.
Người ta gọi đó là Định Mệnh hoặc Số Phận,
nhưng hãy nhớ rằng Thiên Chúa không tiền định điều xấu. Cái mà chúng ta gọi là
định mệnh đó là do chúng ta “chiều xác thịt,” thích đường rộng và trải thảm
nhung chứ không muốn đi vô đường hẹp và gập ghềnh, ưa vác “cây vàng” chứ không
muốn vác cây thập giá. Hệ lụy có thế nào thì âu cũng là sự công bình mà thôi.
Lỗi tại tôi mọi đàng!
Đẹp hay xấu, to hay nhỏ, già hay trẻ, giỏi
hay dốt, cao hay thấp (nghĩa đen và nghĩa bóng), giàu hay nghèo,… ai cũng phải
qua ải tử. Chỉ một mình Thiên Chúa là Đấng trường sinh bất tử. (1 Tm 6:16) Thánh
Phaolô cho biết rõ ràng: “Phận con người là phải chết một lần, rồi sau đó CHỊU
PHÁN XÉT.” (Dt 9:27) Thánh sử Luca tường thuật dụ ngôn “người giàu và kẻ
nghèo” khá chi tiết. Chúng ta cùng đọc lại:
Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn LỤA LÀ GẤM
VÓC, ngày ngày YẾN TIỆC LINH ĐÌNH. Lại có một người nghèo khó tên là Ladarô, MỤN
NHỌT ĐẦY MÌNH, nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn ăn của
ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh
ta. Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Ápraham.
Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.
Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta
ngước mắt lên, thấy tổ phụ Ápraham ở tận đàng xa, và thấy anh Ladarô trong lòng
tổ phụ. Bấy giờ ông ta kêu lên:
– Lạy tổ phụ Ápraham, xin thương xót con, và
sai anh Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây
con bị lửa thiêu đốt khổ lắm!
Ông Ápraham đáp:
– Con ơi, hãy nhớ lại: suốt đời con, CON ĐÃ
NHẬN PHẦN PHƯỚC CỦA CON RỒI; còn Ladarô SUỐT MỘT ĐỜI CHỊU TOÀN NHỮNG BẤT HẠNH.
Bây giờ, Ladarô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ. Hơn nữa,
giữa chúng ta đây và các con đã có một VỰC THẲM LỚN, đến nỗi bên này muốn qua
bên các con cũng KHÔNG ĐƯỢC, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng KHÔNG ĐƯỢC.
Ông nhà giàu nói:
– Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh
Ladarô đến nhà cha con, vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến
cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này!
Ông Ápraham đáp:
– Chúng đã có Môsê và các Ngôn Sứ thì chúng
cứ nghe lời các vị đó.
Ông nhà giàu nói:
– Thưa tổ phụ Ápraham, họ không chịu nghe
đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ thì họ sẽ ăn năn sám hối.
Ông Ápraham đáp:
– Môsê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu
nghe thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin.
Dụ ngôn này như một bộ phim, tuy ngắn gọn nhưng
súc tích, mô tả cả một quãng đời dài của hai con người. Một người “đẻ bọc điều”
với tràng hoa quấn cổ, cứ “vô tư” sống ung dung tự tại mà tận hưởng ngày tháng
sung túc, chẳng phải lo lắng, chẳng phải động gì đến cái móng tay; còn một
người khốn khổ cả đời, không một chút thảnh thơi nào, chỉ mơ ước những thứ đơn
giản nhất mà cũng không có, chỉ thèm khát những thứ thừa thãi của người khác cũng
không được.
Vì giàu mà “có” – giàu có, vì nghèo mà “khổ”
– nghèo khổ. Và còn hơn thế nữa: Vì NGHÈO mà KHÓ, vì KHÓ mà KHỔ, vì KHỔ mà
NHỤC. Đối với con người, ai giàu thì được trọng vọng, đưa đón, nịnh bợ, và được
gọi là “người,” là “ông,” là “đại gia,”... còn ai nghèo thị bị khinh miệt, ghét
bỏ, xa tránh, miệt thị, và bị gọi là “kẻ,” là “thằng,” là “đứa,” là “nó,”...
Ôi, thế thái nhân tình!
Hai con người, hai hoàn cảnh. Theo cách nhìn
của phàm nhân, đó là một người KHÔN và một kẻ KHỐN. Khôn và Khốn đều bắt đầu
bằng vần “khờ.” Ngày xưa, người ta có Khôn hay Khốn cũng vẫn “ca hát,” còn ngày
nay có Khôn hay Khốn cũng đều “khờ” cả thôi! Tuy nhiên, dù “ca hát” hay “khờ”
thì vẫn có điều khác biệt giữa đôi bên: được cái này, mất cái kia – hoặc ngược
lại. Thiên Chúa chí công!
Ngày xưa, tại nhà ông Simon Cùi, khi có một
phụ nữ tội lỗi ngồi khóc nức nở bên chân Chúa Giêsu, nhiều người thấy “ngứa
mắt” nên đã đã “ngứa óc” và “ngứa miệng” mà xì xầm bàn tán với nhau. Thấy vậy, Chúa
Giêsu đã nói với các thực khách hôm đó: “Người nghèo thì lúc nào anh em cũng
có với anh em.” (Mt 26:11; Mc 14:7; Ga 12:8)
Thật vậy, người nghèo rất nhiều, nhiều hơn
chúng ta tưởng, và họ cũng nghèo hơn chúng ta tưởng – mọi nơi và mọi lúc. Có
những hoàn cảnh nghèo khổ tới mức mà chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi. Họ
là những người “bé mọn” mà Chúa Giêsu luôn quan tâm một cách đặc biệt. Mẹ Thánh
Teresa Calcutta là người đã thực hiện đúng ý Chúa theo nghĩa đen: phục vụ những
người nghèo nhất trong những người nghèo. Ai làm gì cho họ là làm cho chính
Chúa Giêsu. (Mt 25:40)
Nói về Ông Phú Hộ và Chàng Ladarô Nghèo Khổ,
chúng ta thấy có sự cách biệt rõ ràng, một trời một vực. Khoảng cách đó gần mà
xa lắc xa lơ, nhỏ hẹp mà rộng thênh thang, như hai đường thẳng không bao giờ
đồng quy. Khoảng cách đó là sự kỳ thị giai cấp, người ta cứ bảo “xóa đói, giảm
nghèo” nhưng chỉ là “chiến dịch,” là “phong trào,” rồi đâu lại vào đó: Nguyễn Y
Vân và Vũ Như Cẩn (vẫn y nguyên, vẫn như cũ). Lũ giàu sụ lại càng tham ô hơn để
giàu thêm, còn đám dân nghèo lại càng khổ hơn vì bị bọn tham quan bóc lột tới
xương tủy thì lấy gì mà họ có thể sống cầm hơi nữa? Đến gói mì tôm mà bọn quan
làng xã cũng chia nhau thì đúng là tàn nhẫn hết nước nói.
Đó là sự sung sướng trước mắt, hiện tại. Họ
là những người Khôn Khéo lắm! Ông phú hộ cũng rất thỏa mãn với những gì ông
được tận hưởng. Với đám người trọc phú và gian ác này, nỗi ân hận của họ hóa
muộn màng. Ông phú hộ là gương điển hình, là lá cờ đỏ và là tiếng chuông báo
động để cảnh báo cho những ai chỉ thích vác “cây vàng” và đùn đẩy cây thập giá
cho người khác.
Sau khi giã biệt trần thế, ông phú hộ không
chịu nổi sức nóng của lửa-đời-đời nên cầu cứu Tổ phụ Ápraham cho vài giọt nước
làm dịu cơn nóng bức, nhưng không thể, vì đó là sự công bình của Thiên Chúa:
sướng trước, khổ sau – hoặc ngược lại.
Thất vọng về giải pháp cho mình, ông phú hộ
nhớ tới thân nhân của ông đang sống xa hoa trên trần thế, và ông xin Tổ phụ
Ápraham cho người về báo mộng để cảnh báo họ, nhưng cũng vô ích. Không ai có
thể làm sai Luật Công Bình của Thiên Chúa. Ông phú hộ bị án phạt không phải vì
ông giàu có, mà vì ông không biết thương xót người nghèo, không biết dùng tiền
của để làm việc thiện. Ông ta GIÀU vật chất nhưng lại NGHÈO tình thương. Chính
ông ta mới là 3K – Kẻ Khốn Khổ.
Số phận có thể là định mệnh được an bài,
nhưng số phận cũng có thể là định mệnh do chính mình tạo nên, nhưng người ta
vẫn CÓ THỂ THAY ĐỔI SỐ PHẬN KHI SINH THỜI. Đức năng thắng số. Vâng, sự thật là
thế! Và rồi chắc chắn ai cũng một lần đối diện Tử Thần, đó là lúc lâm chung. Giàu
có cỡ nào cũng không thể mua được chút sức khỏe hoặc sự sống, tài năng tột đỉnh
cũng hoàn toàn chịu thua, y khoa hiện đại nhất cũng chẳng làm gì được.
Cái chết là “ngưỡng” rất đặc biệt, dứt khoát,
rạch ròi, phân minh, và SỐ PHẬN KHÔNG THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC NỮA! Mọi động thái đều
vô nghĩa, mọi nỗ lực đều vô ích. Tất cả là con số KHÔNG rất tròn, rất to và rất
trống rỗng. Hãy giật mình trước khi quá muộn!
Hai cuộc đời, hai con người, hai cách sống,
bình đẳng về giá trị nhân vị và nhân phẩm, nhưng lại có hai hệ quả khác biệt nhau:
“Những người bất chính ra đi để CHỊU CỰC HÌNH MUÔN KIẾP, còn những người
công chính ra đi để HƯỞNG SỰ SỐNG MUÔN ĐỜI.” (Mt 25:46)
Trong Tân Ước, chúng ta thấy có một trường
hợp đặc biệt kịp sám hối ngay trước lúc chết: Tướng cướp Dismas, người cùng
chịu đóng đinh với Chúa Giêsu trên Đồi Ca-vê chiều xưa, chúng ta quen gọi là
“người trộm lành.” Ngay cả người cùng bị đóng đinh kia biết mình sắp chết mà
vẫn ngang ngược, không chịu ăn năn, thậm chí còn hùng hổ thách thức Chúa Giêsu
nữa. Vì thế, đừng tưởng mình cứ xả láng, đợi đến lúc lớn tuổi hoặc gần chết rồi
tính. Tai nạn giao thông, thiên tai, cảm gió,… đủ dạng chết bất ngờ. Liệu có
thể tính kịp không?
Chẳng ai biết tương lai ra sao, ngày mai thế
nào, thậm chí chỉ là lát nữa thôi. Thế thì không có gì hơn là tỉnh thức và sẵn
sàng như năm cô khôn ngoan, luôn chuẩn bị đầy đủ dầu yêu thương và đèn đức tin
theo lời cảnh báo của Chúa Giêsu: “Hãy canh thức, vì anh em không biết ngày
nào, giờ nào.” (Mt 25:1-13) Như vậy có nghĩa là phải biết ân hận ngay bây
giờ, đừng để nỗi ân hận hóa muộn màng.
Thánh nhân nào cũng có quá khứ, tội nhân nào
cũng có tương lai. Có ý nói rằng thánh nhân cũng đã từng là tội nhân, và tội
nhân vẫn khả dĩ trở nên thánh nhân. Để nỗi ân hận không hóa muộn màng, bí quyết
là ĐỪNG bao giờ tuyệt vọng, và hãy chân thành TÍN THÁC vào Lòng Thương Xót của
Thiên Chúa.
Sống sao thì chết vậy, gieo nhân nào thì gặt
quả nấy. Người ta gọi đó là “luật nhân – quả,” và đó là sự công bình, vì Thiên
Chúa là Đấng Thánh, (Lv 11:45; Lv 19:2; Lv 20:26; Lv 21:8) là Đấng Công Chính,
(Ga 17:25) là Đấng Công Minh, (Hc 5:3; Br 2:6; Br 2:9; Đn 9:14) là Đấng Trung
Tín. (2 Tx 3:3) Ngài là Tình Yêu (1 Ga 4:8 & 16) nên chúng ta cũng PHẢI yêu
thương nhau, thương xót nhau, không thể thể làm cách khác.
Lạy Thiên Chúa chí công và chí thiện, xin
giúp con biết Chúa, biết người và biết chính con để có thể thi hành đúng Luật Yêu
Thương của Ngài. Xin giúp con luôn biết tận dụng mọi thứ đúng với Thánh Ý Ngài.
Con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Lễ Đức Mẹ Sầu Bi, 15-09-2016
✽ Mẩu Bánh & Giọt Nước – https://tramthienthu.blogspot.com/2016/03/mau-banh-va-giot-nuoc.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment