Thứ Ba, 3 tháng 11, 2020

THU HẮT BÓNG CHIỀU

Nơi chẳng hẹn mà rồi ai cũng tới

Lặng nghĩa trang, chẳng ai nói với ai

Trơ như đá, không khóc cũng không cười

Không giành chỗ, dù thế nào cũng được


Chiều nghĩa trang, ráng Thu vàng hiu hắt

Ánh hoàng hôn nhòa nhạt cuối chân trời

Như nhắc nhở về sự sống đời đời

Dấu sự chết không là dấu chấm hết


Không mơ hồ nhưng tin chắc và thật

Vì vĩnh cửu mà phải cố gắng luôn

Dẫu thời gian cũng có lúc phải mòn [1]

Thế gian này tất cả là phù phiếm [2]

 

Thu hắt bóng mà không buồn ảm đạm

Tiếng côn trùng như ru khúc tâm ca

Tạ ơn Chúa và xin Ngài thứ tha

Thật tuyệt vời, Ngài giàu lòng thương xót


TRẦM THIÊN THU

Chiều 03-11-2020

[1] Tempus Fugit – Thời Gian Thấm Thoát – Time Flies. (thành ngữ Latin)

[2] Omnia Vanitas – Tất Cả Là Phù Phiếm – All Is Vanity. (thành ngữ Latin)

CHIỀU NGHĨA TRANG


Bước chân vào chốn nghĩa trang

Hàng hàng lớp lớp dọc ngang rất nhiều

Người xa lạ, kẻ thân yêu

Sang – hèn, cao – thấp, giàu – nghèo,… nằm im

Giống nhau nấm mộ, bia tên

Bên trong giòi bọ rỉa dần thịt xương

Liêu xiêu bóng đổ tà dương

Ráng chiều trầm mặc giữa vùng thiên thu

Bên đường lặng đứng cây khô

Lom khom bóng dáng ai kia một mình

Khói nhang tỏa, nến lung linh

Không gian trống trải, lặng thinh tư bề

Những cây Thánh Giá gần, xa

Dẫn lối về Nhà Thiên Chúa từ nhân

Tử quy, sinh ký – đồng lần

Nghĩa trang nhắc nhở xác phàm bụi tro

Nguyện xin Thiên Chúa thứ tha

Cho muôn hồn hưởng Tình Cha muôn đời


TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment