Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

THƠ VỌNG CUỐI NĂM

Mới Giêng mà Chạp tới rồi
Hết đứng lại ngồi, vẫn cứ loay hoay
Chỉ se lạnh chút đầu ngày
Vậy mà cũng đủ đọa đày con tim
Đông về quay quắt cuối năm
Bộn bề những nỗi băn khoăn phận người
Lặng ngồi tĩnh tọa soi đời
Bước trần như lặng lẽ lời thiên thu
Bước đi mà ngỡ bước về
Dọc đời-tĩnh-động nhiêu khê vô thường
Nhìn xuyên qua lớp mờ sương
Tịnh tâm từng bước theo đường đi lên…
Cầu xin Thiên Chúa từ nhân
Thứ tha năm cũ, lỗi lầm bao phen
Đón năm mới – lạ mà quen
Con mong hoàn thiện nhiều hơn, lạy Ngài

TRẦM THIÊN THU
Chiều Đông, 22-11-2017

CUỐI NĂM

Có nỗi buồn rất xa
Nỗi-buồn-không-thể-nói-ra
Dù rất thực
Tháng ngày cứ chồng chất
Ta nhặt vài câu thơ
Ta gom dăm khúc hát

Ta vá lại đôi ước mơ
Ôm vào đời cho bớt chút cô độc
Mùa này mà vẫn mưa
Những hạt lâm thâm cho lòng ta ướt
Mưa phùn
Triệu triệu hạt buồn!

Cuối năm ngồi tính sổ
Những trang đời viết dở
Đâu là bến, đâu là bờ
Vẫn lênh đênh giữa dòng, thuyền ta…
Đốt dùm kỷ niệm xưa xa
Cho ta vẫn chỉ là ta ngày nào

TRẦM THIÊN THU

GỬI MÙA ĐÔNG

Mùa Đông chợt hóa ca dao
Người cô đơn có lạnh nhiều hay không?
Có nghe gió rít trên không
Có bâng khuâng nhớ vì lòng vấn vương?
Nơi người ở có mù sương
Giống như huyền thoại yêu thương bồng bềnh
Mùa Đông vẫn lạnh vô tình
Cho người những lúc một mình ước mơ
Lặng ngồi ghép mấy vần thơ
Gửi người lạc bước khi mùa Đông sang…

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment