Bí tích Thánh Thể vừa là hy tế vừa là bí tích. Bởi vì sự sống sinh học không là gì khác ngoài sự phản chiếu, tiếng vang và bóng dáng của sự sống thần thánh, người ta có thể tìm thấy những điều tương tự trong trật tự tự nhiên đối với những vẻ đẹp thần thánh. Chẳng phải tự nhiên có phương diện kép là hy sinh và vật thiêng đó sao? Thực vật được phục vụ tại bàn ăn, thịt được đặt trên đĩa, đó là các bí tích tự nhiên của cơ thể con người. Nhờ chúng mà người ta sống. Nếu có thể nói thì chúng sẽ nói: “Nếu bạn không hiệp thông với tôi, bạn sẽ không thể sống.”
Nhưng nếu người ta hỏi làm thế nào mà việc
tạo ra hóa chất, thực vật hoặc thịt lại trở thành lời thề hay sự hiệp thông của
con người, và ngay lập tức người ta biết đến ý tưởng về sự hy sinh. Chẳng phải
các loại rau đậu phải được nhổ bật rễ lên từ đất, chịu quy luật sự chết, rồi
trải qua thử thách của lửa trước khi có thể trở thành vật nuôi sống thể xác, hoặc
hiệp thông với thể xác đó sao? Chẳng phải thịt trên đĩa từng là sinh vật sống, nó
chịu khuất phục trước con dao, máu nó đổ
trên đất Ghếtsimani và Canvê trước khi thích hợp để giới thiệu cho con người đó
sao?
Do đó, vấn đề tự nhiên là lễ hy sinh phải có
trước một bí tích, cái chết là khúc dạo đầu cho sự hiệp thông. Theo một cách
nào đó, nếu nó không chết đi thì nó sẽ không bắt đầu sống ở một vương quốc cao
hơn. Ví dụ, để có thể hiệp lễ mà không có của lễ, theo thứ tự tự nhiên, giống
như ăn rau sống và thịt sống. Khi đối diện với thực tế cuộc sống, chúng ta thấy
rằng chúng ta đang sống bằng những gì chúng ta đã giết. Nâng tầm điều này lên
trật tự siêu nhiên, chúng ta vẫn sống bằng những gì chúng ta đã giết.
Chính tội lỗi của chúng ta đã giết Chúa Giêsu
Kitô trên đồi Canvê, nhưng nhờ quyền năng của Thiên Chúa đã sống lại từ cõi
chết và ngự trị vinh hiển trên Thiên Đàng, giờ đây Ngài trở thành sự sống của
chúng ta, hiệp thông với chúng ta, và chúng ta hiệp thông với Ngài. Theo trật
tự tâm linh, phải có Hy Tế hoặc Truyền Phép trước khi có thể có bí tích hoặc sự
hiệp thông giữa linh hồn và Thiên Chúa.
1. MỐI LIÊN HỆ GIỮA BÍ TÍCH THÁNH TẨY VÀ
THÁNH THỂ
Phép Rửa là sự khởi đầu của đời sống Kitô
hữu, tương ứng theo trật tự sinh học đối với sự khởi đầu của sự sống. Nhưng
việc sinh ra sự sống thần thánh chỉ đến qua cái chết, nghĩa là sự dìm mình dưới
nước tượng trưng một cách thần bí cho sự chết và được mai táng cùng với Đức
Kitô. Bí tích Thánh Thể là hy lễ, cũng kết hợp chúng ta với cái chết của Đức
Kitô. Tuy nhiên, Phép Rửa là sự thể hiện thụ động hơn về cái chết đó, đặc biệt
là ở trẻ sơ sinh, nơi ý chí của trẻ sơ sinh không phục tùng, nếu không thông
qua người bảo trợ. Bí tích Thánh Thể là sự đại diện tích cực hơn nhiều về cái
chết của Chúa Kitô, bởi vì Thánh Lễ là cách trình bày rõ ràng về cái chết hy
sinh của Chúa Kitô bên ngoài tường thành Giêrusalem.
Các giáo phụ luôn ấn tượng bởi mối liên hệ
giữa Bí tích Rửa Tội và Bí tích Thánh Thể. Máu và Nước chảy ra từ cạnh sườn của
Đức Kitô trên Thập Giá có ý nghĩa sâu sắc. Nước là biểu tượng cho sự tái sinh
của chúng ta, và đó là dấu chỉ của Phép Rửa; Máu là giá của Sự Cứu Chuộc, và đó
là dấu chỉ của Thánh Thể.
Điều này đặt ra câu hỏi, nếu có mối liên hệ
với cái chết của Chúa Giêsu Kitô trong cả hai bí tích thì có khác biệt gì? Một
trong những điểm khác biệt là trong Bí tích Rửa Tội và các bí tích khác, ngoại
trừ Bí tích Thánh Thể, chúng ta được kết hợp với Chúa Kitô đơn giản nhờ tham dự
vào ân sủng của Ngài, nhưng trong Bí tích Thánh Thể, Chúa Kitô hiện hữu thực sự
– Mình, Máu, Linh Hồn và Thần Tính. Trong Bí tích Thánh Thể, con người nhận ra
sự kết hợp trọn vẹn của mình với Sự Chết và Phục Sinh của Chúa Kitô hơn là
trong Bí tích Rửa Tội. Theo trật tự vật chất, sinh ra luôn giống cha mẹ, nhưng
khi một người mẹ nuôi dưỡng con mình, có sợi dây liên kết mới được thiết lập
giữa đứa trẻ và người mẹ.
Vì vậy, trong Phép Rửa có sự tương đồng với
bản chất thiêng liêng được tạo ra, mặc dù chúng ta được tạo thành “những Kitô
khác,” nhưng trong Bí tích Thánh Thể chúng ta nhận được chính bản thể của Chúa
Kitô. Vì mối quan hệ chặt chẽ giữa hai bí tích, Công Nghị Mayence năm 1549 đã hướng
dẫn các mục tử thực hiện Phép Rửa vào buổi sáng trong thời gian diễn ra Thánh Lễ,
hoặc ít nhất là ngay sau Thánh Lễ.
Giữa Bí tích Rửa Tội và Bí tích Thánh Thể có
một mối tương quan nào đó giống như giữa đức tin và đức ái hoặc tình yêu trọn
vẹn. Bí tích Rửa Tội là bí tích của đức tin, vì đó là nền tảng của đời sống
thiêng liêng. Bí tích Thánh Thể là bí tích của bác ái hay tình yêu, vì đó là sự
tái hiện hành động yêu thương hoàn hảo của Chúa Kitô, nghĩa là cái chết của
Ngài trên Thập Giá và sự tự hiến chính Ngài khi chúng ta rước lễ.
2. CỰU ƯỚC VÀ THÁNH THỂ
Sẽ mất nhiều trang để hình dung trước về Bí
tích Thánh Thể trong Cựu Ước. Menkixêđê dâng bánh và rượu là hình ảnh chính
Chúa Giêsu Kitô, Ngài đã chọn bánh và rượu trong Bữa Tiệc Ly làm yếu tố cho cả
hy tế và bí tích. Manna trong sa mạc cũng là biểu tượng của Bí tích Thánh Thể, chính
Chúa đã tuyên bố: “Tôi là bánh hằng sống
từ trời xuống.” (Ga 6:51) Thánh Phaolô nói rằng những gì người Do Thái ăn
trong sa mạc là hình ảnh thức ăn tinh thần của chúng ta: “Tất cả cùng ăn một thức ăn linh thiêng... Những sự việc ấy xảy ra để
làm bài học, răn dạy chúng ta đừng chiều theo những dục vọng xấu xa như cha ông
chúng ta.” (1 Cr 10:3, 6)
Máu của Chiên Vượt Qua được phết trên các
ngưỡng cửa để bảo vệ người Do Thái khỏi bị hủy diệt, đó là dấu hiệu chưa hiện
thực, nhưng là hình ảnh của Máu Đức Kitô đổ trên linh hồn chúng ta và cứu chúng
ta khỏi sự dữ. Vì Chiên Vượt Qua là hình bóng Chúa Kitô, nên chính vào ngày lễ
Vượt Qua mà Chúa đã ban cho Giáo Hội Bí tích Thánh Thể mà Ngài đã hứa hơn một
năm trước tại Capharnaum.
TGM FULTON J. SHEEN
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ CatholicExchange.com)
✽ Thánh Thể – https://tramthienthu.blogspot.com/2015/06/thanh-the.html
✽ Mầu Nhiệm Thánh Thể – https://tramthienthu.blogspot.com/2015/07/mau-nhiem-thanh-the.html
✽ Thánh Lễ – Hành Động Tôn Thờ
✽ Thánh Lễ – Trải Nghiệm Sức Mạnh Biến Đổi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment