Ngài quay lại và nói với họ rằng
Đến với Ngài, phải buông bỏ đời thường
Cả mạng sống của mình cũng phải bỏ
Thập giá mình phải vác đi hằng ngày
Như xây tháp, phải tính phí tổn ngay
Liệu phần mình kẻo không thể hoàn tất
Phải liệu xem mình có một vạn quân
Còn đối phương có quân số nhiều hơn
Không đủ sức, phải cầu hòa thật sớm
Mà không buông không bỏ hết phần mình
Có nghĩa là không chịu khó hy sinh
Thì không thể làm môn đệ của Chúa
Dù ý tưởng chỉ nông cạn, chẳng sâu
Và lý luận cũng chẳng đâu vào đâu
Bởi chúng con vốn là loài phải chết
Khiến linh hồn hóa ra quá nặng nề
Làm tinh thần trĩu lo nghĩ trăm bề
Vì xác đất khiến thân phận hèn mọn [*]
Được khôn ngoan theo đúng Thánh Ý Ngài
Xin biến đổi mỗi khi ước muốn sai
Thêm can đảm dứt khoát từ bỏ hết mọi sự
[*] Kn 9:14-15 – “Chúng con vốn là loài phải chết, tư tưởng không sâu, lý luận không vững. Quả vậy, thân xác dễ hư nát này khiến linh hồn ra nặng, cái vỏ bằng đất này làm tinh thần trĩu xuống vì lo nghĩ trăm bề.”
TOAN TÍNH ĐỂ BUÔNG BỎ[Niệm ý Kn 9:13-18 & Lc 14:25-33]
Tính hoài vẫn rối, tân toan thêm nhiều
Ngược xuôi từ sáng tới chiều
Có lúc phải liều cũng chẳng ăn thua
Cuộc đời khi ướt, khi khô
Chạy đi trốn mãi vẫn chưa thoát đời
Nghĩ không sâu, luận ngược xuôi
Nặng nề thân xác khiến chơi vơi hồn
Cát thân kéo trĩu tinh thần
Phân vân lo liệu, lo toan trăm bề
Dễ gì thoát khỏi ưu tư kiếp người
Chuyện gì tính cũng chẳng xuôi
Muốn mà chẳng được, ước rồi là mơ
Như cơn gió thoảng thổi qua
Nhẹ mà cũng khiến câu thơ gãy liền
Kiếp người nửa nhớ, nửa quên
Giằng co đủ thứ, vô duyên vui – buồn
Bỏ đi ắt sẽ nhẹ hơn
Cầu xin Chúa giúp thoát phần luyến lưu
Nếu không thì dễ mắc mưu
Quỷ ma giăng sẵn rất nhiều khắp nơi
Chúa Giê-su đã bảo rồi
Không từ bỏ hết, đừng đòi hỏi chi
Muốn từ bỏ phải buông ra
Không tranh giành với người ta quyền hành
Bỏ luôn cái lợi, cái danh
Thế gian mọi sự mong manh, đáng gì!
Lạy Thầy Chí Thánh Giê-su
Xin cho con chút “thuốc mê” của Ngài!
Đầu óc to không sợ bị chê nhỏ
Đầu óc nhỏ sợ bị thổi cho to
Người tốt bụng chẳng ngại bị người chê
Người xấu bụng sợ bị coi là… xấu
Cái nhà to không ngại chi gió bão
Cái nhà nhỏ sợ gió lớn, mưa to
Người tài năng thì ta cứ là ta
Người bất tài chỉ mua danh, giữ chỗ
Con cáo già mà vẫn sợ oai hổ
Kẻ đê hèn cũng có khác chi đâu
Có những kẻ vỗ ngực khoe mình giàu
Vật chất nhiều nhưng đầu như bã đậu
Cái đầu to mà não đầy chất ảo
Ưa hợm mình, thích khoe mẽ, ranh ma
Có chút quyền chỉ thích hành người ta
Họ không muốn ai nhắc chữ phục vụ
Vì yếu kém nên mới lo và sợ
Người bản lĩnh cứ thoải mái, bình dân
Người sâu sắc mới dám sống giản đơn
Người nông cạn luôn tỏ vẻ trịnh trọng
TO và NHỎ là chuyện của đời sống
Kẻ có râu chưa chắc là người già
Tóc có bạc cũng chưa chắc già nua
Người đã lớn thì ngồi đâu cũng lớn
TRẦM THIÊN THU
No comments:
Post a Comment
Comment