Thứ Ba, 9 tháng 8, 2022

ĐỜI ĐEN ĐỦI

[Niệm ý Mt 18:1-5, 10-14 ≈ Mc 9:33-37; 9:42-48; Lc 9:46-48; 17:1-2]

Người khôn, biết cũng giả ngu
Bình thường mà lại diệu kỳ biết bao
Đúng như Chúa dạy từ lâu
Đơn sơ như trẻ, chẳng xao xuyến gì
Nên như em bé, trẻ thơ
Nước Trời mới có thể vô mai ngày
Khiêm nhu – bài học rất hay
Nhưng mà thể hiện thì gay vô cùng
Cái tôi nhỏ xíu, tầm thường
Mà chẳng dễ dàng đè bẹp nó đâu
Bởi vì tự ái rất cao
Bao nhiêu tội nó dẫn đầu đấy thôi
Khiêm nhu – thuốc chữa tội đời
Ăn năn mới được Chúa Trời thứ tha
Ngài tìm cứu cái đã hư
Chiên đen được Chúa tắm cho trắng ngần
Lạy Thiên Chúa, Đấng từ nhân
Con là chiên lạc, toàn thân đen ngòm
Lang thang, vất vưởng, đau buồn
Tìm về bên Chúa, mạch nguồn thương yêu
Phận đời đen đủi lao đao
Tìm về uống suối ngọt ngào Thiên Ân
Nhiệm mầu ý Chúa từ nhân
Muốn ai cũng được rỗi phần hồn thiêng
Chiên đen hóa trắng lạ lùng
Sức mạnh vô cùng: sám hối ăn năn

TRẦM THIÊN THU

SỐ KHÔNG
[Niệm ý Mt 18:1-5, 10-14 ≈ Mc 9:33-37; 9:42-48; Lc 9:46-48; 17:1-2]

Nếu mà không trở nên như trẻ nhỏ
Đừng hy vọng vào Nước Trời ngày mai
Ai tự hạ, coi mình như em này
Ở Nước Trời, người ấy là lớn nhất

Hãy coi chừng, chớ kiêu căng, khinh suất
Dám coi thường ai trong những kẻ này
Họ bé mọn nhưng hơn bất kỳ ai
Con số không là số to lớn nhất

Một con số càng nhiều “không” càng tuyệt
Chỉ cần một đơn vị là đơn sơ
Sống đơn sơ là biết sống khiêm nhu
Nơi trẻ em có được “đơn vị” đó

Các thiên thần của họ chiêm ngưỡng Chúa
Đấng hằng hữu ngự trên cõi trời cao
Cái gì mất thì Thầy đến cứu mau
Những cái không sẽ thành những cái có

Đàn trăm chiên, một con lạc mất đó
Phải để lại chín mươi chín con kia
Miệt mài đi tìm chiên lạc vác về
Nếu tìm được, thật là may phúc lắm!

Và Thiên Phụ cũng chẳng bao giờ muốn
Bất kỳ ai trong những kẻ mọn hèn
Nếu hư mất, dù một cũng rất buồn
Thiên Phụ muốn mọi người được vĩnh phúc

Dù té ngã, đừng bao giờ bất lực
Hãy đứng lên, và cố lết về ngay
Dù tội lỗi, chớ ù lì đắm say
Dù là không vẫn có thể là có

TRẦM THIÊN THU

BÉ NHỎ
[Niệm ý Mt 18:1-5; Mc 9:33-37; Lc 9:46-48]

Người ta bàn tán, so đo
Người cao – thấp, kẻ nhỏ – to hơn mình
Nhìn nhau chẳng mấy thân tình
Liếc nhau xoẹt lửa, chữ khinh tỏ tường
Mệnh danh hai chữ yêu thương
Chỉ là bằng miệng, chẳng bằng lòng đâu
Luôn khoe mẽ, muốn đứng đầu
Khi phục vụ chẳng người nào xung phong
Giành nhau mọi thứ, mọi đường
Chuyện đời, chuyện đạo, từ trong ra ngoài
Nói thì ai cũng nói hay
Việc làm chẳng muốn nhúng tay mình vào
Khoe khoang đủ thứ ồn ào
Bụng thì rỗng tuếch, cái đầu chẳng hơn
Nhận mình giỏi, nói mình khôn
Thế nhưng đáp số lại không rạch ròi
Chúa ôm đứa trẻ rồi cười:
“Đây mới là người vừa lớn vừa khôn!”

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment