Thứ Hai, 27 tháng 6, 2022

TRONG VEO NHƯ MƯA

Những đám mây đen trên bầu trời nhanh chóng đan nhau dày đặc. Tiết trời oi bức chưa kịp dịu xuống, những hạt mưa lớn đã rơi lộp độp trên mặt đường. Hoàng vội tìm một mái hiên vắng để trú mưa. Vừa ghé xe vào, một cô gái cũng ghé vào chỗ Hoàng trú mưa. Ai cũng loay hoay vuốt những hạt nước dính trên mặt, trên quần áo.

Những hạt mưa nhỏ dần và dày hơn tung bụi nước trắng xóa. Hơi nóng ngai ngái xông vào mũi gây cảm giác khó chịu. Chợt hai người nhìn nhau. Cô gái tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:

– Anh…

Hoàng cũng vừa kịp lấp đầy câu nói của cô gái mà không khỏi ngạc nhiên:

– Kim!

Kim hơi lúng túng:

– Anh… đi đâu…?

Kim vẫn “yếu vía” như thế mỗi khi gặp chuyện gì bất ngờ.

Thế mà đã mười năm rồi. Kim khác một chút, nhưng nét riêng của Kim vẫn không giấu được: Đơn sơ, dịu dàng, chân thật, dễ thương và một chút e thẹn, nhõng nhẽo. Còn Hoàng nhìn có vẻ “bụi” hơn. Mười năm chưa phải là khoảng thời gian đủ xóa nhòa kỷ niệm.

Hồi đó Hoàng làm công tác văn hóa thông tin. Không biết là “số phận” hay “trời định” mà Hoàng có “máu văn nghệ” như vậy: Văn, thơ, nhạc, họa. Chỉ là “máu” chứ Hoàng có được học ngày nào về nghệ thuật đâu! Còn Kim ở trong nhóm hợp xướng với chất giọng tự nhiên khá hay. Kim thường lĩnh xướng. Kim và Hoàng đều hăng say công tác văn nghệ và xã hội, thế nên cũng có chút gì đó “lưu ý” nhau. Những dịp lễ tết, tuy có mệt nhưng không thiếu niềm vui. Tình cảm giữa Hoàng và Kim thật trong sáng, tự nhiên. Kim học chung và chơi thân với em gái của Hoàng, vì thế Kim vẫn coi Hoàng như một người anh, còn Hoàng thì tất nhiên coi Kim là… “người dưng.” Hai cô bé vẫn thường “cầu viện” Hoàng khi làm bích báo ở trường. Thời gian cứ vô tình trôi… Nhưng cuộc đời đâu như người ta mong muốn. Bao mơ ước không thành, Hoàng chấp nhận “số phận” và đi làm cho một công ty tư nhân trên thành phố.

– Em hỏi, sao anh không nói?

– À, anh không nghe. Em hỏi gì vậy? – Hoàng vội tự biện hộ.

Kim cười nụ:

– Em hỏi anh đi đâu?

À, anh đi làm về.

– Sớm vậy?

– Hôm nay thứ Bảy, được nghỉ sớm. Còn em, lúc này làm gì?

Xoay xoay chiếc mũ bảo hiểm trong tay, thái độ và cử chỉ của Kim rất nữ tính và ngập ngừng:

– Em… em học xong và đi làm… ba năm rồi.

Vậy à? Công việc thoải mái và ổn định không?

Dạ, cũng được!

Mà em làm về ngành gì ?

Dạ, em làm phát thanh viên.

Hoàng quá ngạc nhiên nên tròn mắt:

– Ôi, vậy sao?

Kim cười bẽn lẽn và đưa tay lên che miệng rất có duyên. Kim có vóc dáng “khá bắt mắt,” với lợi thế là có nước da trắng, đặc biệt nhất là nụ cười… “chết người.” Hoàng nói tiếp:

– Giọng em hay vậy thì hợp nghề rồi. Mấy chàng chỉ từ chết tới bị thương. Em “giết” được ai chưa?

Kim nhẹ… lắc đầu. Hoàng hay nói khôi hài vậy, nhưng vẫn cảm thấy hơi bị “quê” nên chữa thẹn:

– Anh nói vui thôi. Kim đừng giận nha.

– Có gì đâu anh.

Tình cảm thật trong sáng, trong như… hạt mưa đầu mùa vậy. Mưa bóng mây mau bao giờ cũng mau tạnh. Đường lại đầy người. Giao thông ngày nay cũng rất dễ… kẹt xe. Kim và Hoàng cũng từ giã nhau. Cuộc sống mà!

o0o

Về đến nhà, cơn mưa lại ùa xuống. Hoàng ngồi vào bàn nhìn ra cửa sổ. Nhìn mưa là thú vui của Hoàng từ xưa, vì ít nhiều gì Hoàng cũng có “máu nhạc sĩ” mà. Ngoài giờ làm ở công ty thì Hoàng thích làm thơ, viết nhạc hay dịch bài đăng báo để khuây khỏa – thích chứ không hẳn là “nghề,” Hoàng vẫn cho đó là “nghiệp dĩ.”

Căn gác trọ chỉ còn chút ánh sáng đủ để nhìn những hạt mưa đan nhau bên ngoài cửa sổ. Ngày xưa, giờ này Hoàng đã đang chuẩn bị đi tập hát cho nhóm. Cuộc sống lúc này không cho phép Hoàng làm những công việc yêu thích như ngày xưa nữa. Ký ức như cuốn phim quay lại những tháng ngày thân ái, đệm khó khăn lắm Hoàng mới có thể mua lại cjiếc đàn ghi-ta cũ của người khác…

Hàng ngày, để “giải thoát” chính mình và vì đam mê, Hoàng chỉ âm thầm viết, viết đủ dạng – ca khúc, thơ, truyện, tạp văn,… để trải tâm tình vào đó. Hoàng tự nhận mình là “vô duyên” nên nghĩ rằng người khác sẽ làm thay Hoàng công việc hát để ca tụng tình yêu và những nét đẹp của cuộc sống. Nhạc sĩ và ca sĩ vừa có điểm giống nhau vừa có điểm khác nhau. Hoàn cảnh có thể thay đổi tất cả dù không ai muốn vậy, và người ta thường gọi là “lực bất tòng tâm”!

Hoàng chợt nhớ câu nói của Victor Hugo: “Ai khổ vì yêu, hãy yêu hơn nữa. Chết vì yêu là sống trong tình yêu”… Yêu là chấp nhận khổ, vì yêu là CHO nhiều hơn NHẬN. Tình yêu không có tuổi, nghĩa là tình yêu luôn “trẻ trung.” Hạnh phúc vừa là “không” vừa là “có.”

Có lẽ Kim giờ này đang hạnh phúc trong từng lời dẫn trên chương trình phát sóng của đài, có mở điện thoại cũng chỉ để chế độ “rung.” Nhưng Kim có biết ai đang “rung” thế nào? Hoàng mơ màng nhìn ra xa, hình như trời sắp mưa, rồi ngồi vào bàn và rải vài giọt đàn tí tách như tiếng mưa. Hoàng khe khẽ hát: Năm tháng xa vời đời có vui với ai, tà áo xanh hoen màu thương mối ân tình sâu. Yêu thì yêu nhiều nhưng chưa biết yêu được chi, và ước mơ những gì…” [1] Bất chợt Hoàng ngưng hát, rồi thả hồn vào không gian hoàng hôn liêu trai và viết:

Nếu yêu là tội, Đất Trời ơi!
Có lẽ là tôi phạm tội rồi
Một thoáng yêu thương thành kỷ niệm
Vẫn trong veo tựa mưa rơi…

Và rồi… thời gian thấm thoát, cứ vô tình qua… Mới đây mà đã hơn hai mươi năm. Như một giấc ngủ. Như một thoáng mơ.

Mưa lại chợt vô tình gieo xuống, những hạt trong veo, trong như pha lê. Như một phản xạ, Hoàng lặng lẽ lấy cây guitar và đàn, những cung trầm bổng theo giai điệu: “Biển sóng biển sóng đừng xô tôi, đừng xô tôi ngã dưới chân người. Biển sóng biển sóng đừng xô nhau, ta xô biển lại sóng về đâu?….” Và rồi Hoàng cảm thấy chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa”… [2]

Ngoài trời vẫn mưa. Mưa lớn hơn. Mưa không tạt vào nhà mà Hoàng nghe lòng thấm ướt. Hình như có ngọn gió hoang vu nào đó cứ vô tình thổi, nhẹ mà buốt giá. Trời đất đang giao mùa hay lòng Hoàng giao mùa?

Suy nghĩ bộn bề, ngổn ngang… Hoàng lại rảy vài giọt guitar tí tách theo tiếng mưa, và vu vơ khe khẽ hát ca khúc Hello của Lionel Richie:

I’ve been alone with you inside my mind
And in my dreams I’ve kissed your lips a thousand times
I sometimes see you pass outside my door
Hello! Is it me you’re looking for?...

Tình buồn hay vui thì cũng vẫn là chút kỷ niệm tình yêu, vẫn đẹp, đẹp như… Kim vậy. Càng đẹp hơn vì tình yêu luôn trong veo, trong như những hạt mưa đầu mùa vậy!

TRẦM THIÊN THU

[1] Ca khúc “Chuyện Tình Không Dĩ Vãng” của NS Tâm Anh.
[2] Ca khúc “Diễm Xưa” của NS Trịnh Công sơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment