Thiên Chúa là Đấng duy nhất (Đnl 6:4; Nkm 9:6; Xh 20:3; Đnl 5:7; Đnl 32:39; Gđt 8:20; Kn 12:13; Is 43:10; Is 45:6; Is 46:9; Đn 3:28-29; Đn 14:41; Hs 13:4) và là Đấng Cứu Độ duy nhất: “Chính Ta, chính Ta đây là Đức Chúa, ngoài Ta ra, chẳng có ai cứu độ.” (Is 43:11) Muôn đời Ngài vẫn là Ngài. (Is 43:13) Vì thế, luật yêu thương của Ngài cũng bất biến và vĩnh tồn.
Sau khi bất tuân và phạm tội, gây xáo trộn, con người bị đuổi ra khỏi Địa Đàng, thế nên bắt đầu cần có luật để duy trì trật tự trần gian. Chưa hết, gia đình cũng rắc rối khi Cain giết chính em ruột của mình là Abel vì ghen thét. Do đó, luật càng cần thiết hơn, cần thiết ngay từ trong gia đình nhỏ bé.
Nhà có gia phong, nước có quốc pháp, tu viện
có tu luật. Có nhiều loại luật – cả đạo và đời, ngay trong một nhóm nhỏ, thậm
chí chỉ hai người, cũng vẫn có những quy ước nhất định để tránh lạm dụng vì tùy
tiện hoặc tùy hứng. Trong mọi mối quan hệ, muốn hợp tác lâu dài với nhau, người
ta phải tôn trọng hợp đồng với nhau – dù đó là thỏa thuận bằng miệng hoặc hợp
đồng bằng văn bản.
Xét theo luật học, luật pháp được hiểu là tổng
thể các quy tắc xử sự có tính bắt buộc chung, thể hiện ý chí của giai cấp cầm
quyền, được nhà nước đảm bảo thực hiện bằng các biện pháp giáo dục, thuyết
phục, và cưỡng chế. Thường thì luật pháp được thực thi thông qua hệ thống tòa
án. Trong đó, quan tòa sẽ nghe tranh tụng từ các bên và áp dụng các quy định để
đưa ra phán quyết công bằng và hợp lý. Cách thực thi luật pháp được coi là hệ
thống pháp lý, thường phát triển trên cơ sở tập quán của mỗi quốc gia.
Luật có ở khắp nơi, mọi lĩnh vực, với nhiều
mức độ: kinh tế, kinh doanh, chính trị, xã hội, môi trường, giao thông (đường
thủy, đường bộ, đường hàng không) học tập, hôn nhân,... Nhưng tất cả các loại
luật đều phải dựa trên Thiên Luật. Chỉ có Luật Chúa là Đệ Nhất Thánh Luật, là
luật quan trọng nhất, dựa trên nền tảng yêu thương: mến Chúa và yêu người.
Thật ngán ngẩm
với luật hội đường Do Thái ngày xưa. Có tới 613 điều khoản, bao gồm 365 điều CẤM làm và 248 điều PHẢI làm. Nếu chia
đều một năm thì mỗi ngày có một khoản luật cấm. Điều cấm làm nhiều hơn điều phải
làm, mà “cấm làm” với “phải làm” cũng đâu khác gì nhau. Mệt mỏi thật!
Ông Môsê nhận lệnh của Thiên Chúa và truyền
cho dân chúng: “Đây là mệnh lệnh, là
những thánh chỉ và quyết định mà Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, đã truyền
phải dạy cho anh em, để anh em đem ra thực hành trong đất anh em sắp sang chiếm
hữu. Như vậy anh em cũng như con cháu anh em sẽ kính sợ Đức Chúa, Thiên Chúa
của anh em MỌI NGÀY TRONG SUỐT CUỘC ĐỜI, tuân giữ tất cả những CHỈ THỊ và MỆNH
LỆNH của Người mà tôi truyền cho anh em và anh em sẽ được sống lâu.” (Ðnl 6:1-2)
Chỉ thị và mệnh lệnh là điều phải tuân giữ, xã hội trần gian còn như vậy, huống
chi huấn lệnh của Thiên Chúa, nghĩa là chúng ta phải ưu tiên số một, không sợ khi
phải chọn lựa, chấp nhận bỏ luật đời.
Giữ Luật Chúa là điều tuyệt đối phải làm,
không phải vì miễn cưỡng mà vì yêu mến, và có lợi cho chính chúng ta. Thánh Catarina
Genoa (1447-1510) cho biết: “Thiên Chúa Toàn
Năng tinh khiết đến nỗi nếu người ta ý thức được dấu vết của sự bất toàn và cũng
hiểu rằng luyện ngục được ấn định để loại bỏ sự khiếm khuyết đó, thì linh hồn
vào nơi thanh tẩy này vui mừng đón nhận Lòng Thương Xót cao cả của Thiên Chúa. Nỗi
đau khổ tồi tệ nhất của các linh hồn nơi luyện ngục là đã phạm tội chống lại Sự
Tốt Lành của Thiên Chúa và CHƯA HOÀN THIỆN ở đời này.” Tình trạng bất toàn
vì “chưa hoàn thiện” là chưa giữ trọn Luật Chúa. Điều đó chứng tỏ rằng giữ trọn
Luật Chúa là điều vô cùng cần thiết và thực sự hữu ích cho người giữ luật.
Chắc chắn rất khó giữ luật, khó thì khổ,
nhưng khó mà giữ được mới đáng công. Thật vậy, Thiên Chúa không “đày đọa” ai,
vì Ngài hứa ban những điều bất ngờ mà chúng ta không biết: “Hỡi Israel, hãy nghe và lo đem những điều ấy ra thực hành; như vậy anh
em sẽ được hạnh phúc và trở nên thật đông đảo, trong miền đất tràn trề sữa và
mật, như Đức Chúa, Thiên Chúa của cha ông anh em đã phán với anh em Nghe đây,
hỡi Israel! Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là ĐỨC CHÚA DUY NHẤT. Hãy yêu mến
Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em hết lòng hết dạ, hết sức anh em Những lời này
tôi truyền cho anh em hôm nay, anh em PHẢI ghi tạc vào lòng.” (Ðnl 6:3-6)
Chính lời hứa của Thiên Chúa nhắc nhở một
điều quan trọng liên quan đức tin: Chỉ có MỘT Thiên Chúa duy nhất mà thôi. (Đnl
6:4; Mc 12:29) Ngoài Ngài, không có bất cứ một vị thần nào khác đáng để chúng
ta tin kính và tôn thờ. Đó là điều chắc chắn.
Thiên Chúa duy nhất mà chúng ta tôn thờ chỉ
là MỘT nhưng có BA NGÔI. Ngài là Đấng nhân hậu, vô thủy và vô chung, Ngài có nụ
cười hiền hậu chứ không nhăn nhó khó chịu. Vì thế, Thánh Vịnh gia đã luôn tôn
thờ và kính mến Ngài tuyệt đối: “Con yêu
mến Ngài, lạy Chúa là sức mạnh của con; lạy Chúa là núi đá, là thành luỹ, là
Đấng giải thoát con; lạy Thiên Chúa con thờ, là núi đá cho con trú ẩn, là khiên
mộc, là Đấng cứu độ quyền năng, là thành trì bảo vệ.” (Tv 18:2-3) Không thể
kiềm chế niềm hạnh phúc đó, Thánh Vịnh gia đã xác nhận và muốn chia sẻ với mỗi chúng
ta: “Tôi kêu cầu Chúa là Đấng xứng muôn
lời ngợi khen, và tôi được cứu thoát khỏi quân thù.” (Tv 18:4) Lời xác nhận
này giúp củng cố đức tin của chúng ta, những kẻ hậu sinh hèn yếu.
Không thể im lặng, Thánh Vịnh gia tiếp tục
tuyên xưng: “Đức Chúa vạn vạn tuế! Chúc
tụng Người là núi đá cho tôi trú ẩn. Tôn vinh Thiên Chúa là Đấng cứu độ tôi, là
Thượng Đế giúp tôi rửa sạch hận thù, bắt chư dân quy phục quyền tôi. Lạy Chúa,
Ngài giải thoát con khỏi thù địch cho thắng cả đối phương, cứu khỏi người tàn
bạo. Vì thế giữa muôn dân, con cất lời cảm tạ, dâng điệu hát cung đàn ca mừng
danh thánh Chúa. Chúa ban nhiều chiến thắng lớn lao cho Đức Vua chính Người đã
lập.” (Tv 18:47-51ab) Thiên Chúa là “đèn trời soi xét,” (Tv 4:2) Ngài “biết
thừa mọi bí ẩn tâm can,” (Tv 44:22) và Ngài biết ai chân thật hay lọc lừa. Ngài
thấu suốt mọi sự.
Chính Chúa Giêsu đã xác định: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng
còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra.” (Mt 4:4b) Ước gì mỗi chúng ta
đều có thể thanh thản thân thưa: “Lạy
Chúa, xin dò xét và thử thách con, tâm can này, xin đem thử lửa.” (Tv 26:2)
Đó là điều không dễ thực hiện, cần phải thực sự can đảm và dứt khoát, cùng với tình
mến chân thành. Luật Chúa là Lời Chúa, là Ý Chúa, là lương thực của các Kitô
hữu.
Kinh Thánh cho biết rằng Thiên Chúa không
thích tế phẩm và lễ vật, Ngài cũng chẳng đòi lễ toàn thiêu và lễ xá tội. (Tv
40:7) Ngài muốn chúng ta tuân giữ luật Ngài truyền, nghĩa là vâng lời Ngài.
Ngài mở tai chúng ta để chúng ta lắng nghe Ngài, và Ngài muốn chúng ta mau mắn
thân thưa: “Này con xin đến!” (Tv
40:8) Ước gì chúng ta luôn chân thành nói với Ngài: “Con thích làm theo thánh ý, và ấp ủ luật Chúa trong lòng, lạy Thiên
Chúa của con!” (Tv 40:9) Giữ Luật Chúa thì có lợi, không giữ thì thiệt thòi.
Ngài không bắt ép, mà là sự công bằng.
Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta dù chúng
ta bất xứng, Ngài yêu thương chúng ta ngay khi chúng ta còn là tội nhân kia mà,
nghĩa là chúng ta còn dơ bẩn chứ đâu phải đã “tắm rửa” cho bớt hôi thối. (x. Rm
5:8) Đó là bằng chứng minh nhiên về lòng thương xót của Thiên Chúa.
Thánh Phaolô cho biết: “Trong dòng tộc Lêvi, có nhiều người kế tiếp nhau làm tư tế, bởi vì họ
phải chết, không thể giữ mãi chức vụ đó. Còn Đức Giêsu, chính vì Người hằng sống muôn đời, nên phẩm vị tư tế
của Người tồn tại mãi mãi. Do đó, Người có thể đem ơn cứu độ vĩnh viễn cho những
ai nhờ Người mà tiến lại gần Thiên Chúa. Thật vậy, Người hằng sống để chuyển
cầu cho họ.” (Dt 7:23-25) Nếu chúng ta yêu ai đó mà không được đáp lại,
thậm chí bị phản bội và bị gièm pha, chắc chắn chúng ta nói họ là dại dột, ngu
xuẩn, si tình hoặc lụy tình. Thế mà Thiên Chúa là người yêu cuồng si những kẻ
phản bội Ngài. Quả thật, chúng ta quá đáng, có trái tim bằng sắt nung chứ không
chỉ là gỗ hoặc đá.
Bởi vì chúng ta bất xứng đến nỗi không thể tự
đền tội, mà phải nhờ đến Vị Thượng Tế Thập Toàn là Đức Kitô Giêsu, Con Thiên
Chúa. Thánh Phaolô nói: “Phải, đó chính
là vị Thượng Tế mà chúng ta cần đến: một vị Thượng Tế thánh thiện, vẹn toàn, vô
tội, tách biệt khỏi đám tội nhân và được nâng cao vượt các tầng trời. Đức Giêsu
không như các vị thượng tế khác: mỗi ngày họ phải dâng lễ tế hy sinh, trước là để
ĐỀN TỘI CỦA MÌNH, sau là để ĐỀN THAY CHO DÂN; phần Người, Người đã dâng chính
mình và chỉ dâng một lần là đủ. Vì Luật Môsê thì đặt làm thượng tế những con
người vốn mỏng giòn yếu đuối, còn lời thề có sau Lề Luật, lại đặt Người Con đã
nên thập toàn cho đến muôn đời.” (Dt 7:26-28)
Điều răn đứng hàng đầu là điều răn quan trọng
nhất, được nói tới trong trình thuật Mc 12:28b-34 (≈ Mt 23:34-40; Lc 10:25-28) và
cũng đề cập “MỘT Thiên Chúa duy nhất” như Cựu Ước đã nói.
Thánh sử Máccô cho biết rằng có một kinh sư
đã nghe nhóm Sađốc tranh luận với Đức Giêsu. Thấy Đức Giêsu đối đáp hay, ông kinh
sư đến gần Ngài và hỏi: “Thưa Thầy, trong
mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?” Ông kinh sư này ra vẻ thế thôi chứ
không hề tâm phục khẩu phục. Kinh sư là ai? Đó là chuyên gia nghiên cứu, khai
triển, dạy dỗ và áp dụng luật Cựu Ước. Nhưng khi áp dụng luật thì giá trị của
lời dạy được coi trọng hơn chính văn bản luật. Vì thế mà họ hống hách và gây
nhiều rắc rối, nhất là khi họ gặp Chúa Giêsu.
Họ hỏi không do lòng thành mà chỉ muốn gài
bẫy Chúa Giêsu mà thôi. Ngài không nói điều nào trọng nhất, mà Ngài điềm nhiên trả
lời bằng một mệnh lệnh: “Điều răn đứng
đầu là: Nghe đây, hỡi Israel, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là ĐỨC CHÚA DUY
NHẤT. Ngươi PHẢI yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh
hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu
người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn
đó.” Đó là luật hai-trong-một, một điều to và một điều lớn, điều nào cũng
quan trọng. Thật kỳ diệu và độc đáo!
Sau khi nghe Đức Giêsu nói vậy, ông kinh sư thực
sự tâm đắc, tâm phục và khẩu phục, và ông nói: “Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là ĐẤNG DUY NHẤT,
ngoài Người ra không có Đấng nào khác. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí
khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình là điều quý hơn mọi lễ
toàn thiêu và hy lễ.”
Phục thiện là bắt đầu khôn ngoan. Biết mình
sai là bắt đầu sáng mắt. Ngược lại, kẻ cố chấp sẽ mù vĩnh viễn. Còn hơn thế
nữa, bởi vì “đứa ngu đần tuy sống mà tệ hơn là chết.” (Hc 22:11) Chúa Giêsu
thấy ông kinh sư trả lời khôn ngoan nên Ngài nói: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!” Tất cả im lặng, không ai
dám chất vấn Ngài hoặc nói ra nói vào lời nào nữa. Trứng không thể chọi với đá!
Lạy
Thiên Chúa nhân lành, xin ban cho chúng con ơn khôn ngoan, thông minh, sáng
suốt phân định vấn đề, và biết ưu tiên
việc tuân giữ luật Ngài. Xin thanh tẩy và đổi mới chúng con theo đúng Thánh Ý Ngài.
Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại.
Amen.
TRẦM THIÊN THU
✽ Mặc Cả – https://tramthienthu.blogspot.com/2016/02/mac-ca.html
✽ Sứ Điệp Đức Mẹ Cho Thời Đại Chúng Ta
KINH HÒA BÌNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment