[Niệm ý Mc 2:1-12; Mt 9:1-8; Lc 5:17-26]
Rõ ràng người ta thích Chúa
Vì Ngài nói thẳng, nói hay
Ngài ở đâu, họ đến ngay
Đám đông như kiến, như cỏ
Cố chen vào cũng không thể
Nên đành phải dỡ mái nhà
Khó lắm chứ chẳng dễ gì
Bởi vì thả chõng người bệnh
Niềm tin của họ quá mạnh
Chúa thương chữa lành ngay thôi
Có mối liên đới rạch ròi
Tội lỗi liên quan bệnh tật
Chúa luôn nói thẳng, nói thật
Ngài nói: “Được tha tội rồi”
Kinh sư nghe thấy nhức tai
Nên họ kiếm cớ gây sự
Chúa biết họ có tâm địa
Bởi họ ác ý, kiêu sa
Thấy gì cũng trách, cũng chê
Mặt người mà bụng dã thú
Tiểu nhân luôn luôn hèn hạ
Cấm điều này, cấm điều kia
Quân tử thản nhiên, làm ngơ
Mặc ai nói xuôi, nói ngược
TRẦM THIÊN THU
LIỆT
[Niệm ý Mt 9:1-8 ≈ Mc 2:1-12; Lc 5:17-26]
Một bệnh nhân được người ta khiêng đến
Họ cầu xin và Chúa đã chữa lành
Vì thấy họ có niềm tin chân thành
Nhưng kinh sư lại cho là phạm thượng
Có nhiều xảy ra trong cuộc sống
Điều đơn giản mà lại hóa nhiêu khê
Làm việc thiện, sống tốt, cũng bị chê
Những ác nhân ngăn cản người lương thiện
Gã Chí Phèo bỗng dưng như xuất hiện [*]
Muốn hoàn lương mà thấy quá khó khăn
Mắt khinh miệt, lời thị phi bao quanh
Chẳng còn ai, gã chỉ còn Thị Nở
Đời phức tạp, kiếp người thật khốn khổ
Muốn bình an mà thở cũng không yên
Nghèo thì khổ, và cũng thật vô duyên
Bị xa lánh, không bè cũng chẳng bạn
Có bao người chịu đau khổ vô hạn
Khổ thể xác nên đau cả tâm hồn
Xin Thiên Chúa thương xót và ban ơn
Giúp họ luôn kiên tâm và tín thác
Thân không liệt nhưng tâm hồn bị liệt
Vì ác nhân “giết chết” họ dần dần
Lạy Thiên Chúa, Đấng chí thánh từ nhân
Giải thoát họ và ban nguồn sống mới
TRẦM THIÊN THU
[*] Truyện tâm lý xã hội của văn sĩ Nam Cao, với hai nhân vật Chí Phèo và Thị Nở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment