✽ Cám Dỗ – https://tramthienthu.blogspot.com/2017/10/cam-do.html
Laudetur Jesus Christus – Ngợi khen Chúa Giêsu Kitô – Bỏ Thầy, con biết theo ai? Thầy mới có lời ban sự sống – Lord, to whom shall we go? You have the words of eternal life. (Jn 6:68) – Lạy Chúa Giêsu, con TÍN THÁC vào Ngài! Jesus, I trust in You! – Lạy Chúa, này con đến để thực thi ý Ngài. (Dt 10:7 & 9) – Xin thương xót con là tội nhân. – Be merciful, O Lord, for I have sinned. (Ps 51) – God bless! Deo Gratias! – Đừng vì kính mến Chúa mà chống đối người khác. (Châm ngôn Pháp)
Thứ Hai, 24 tháng 2, 2020
BẪY ĐỜI
Bốn Mươi Ngày Ăn Chay Và Khấn Nguyện
Trọn Cuộc Sống Biến Đổi Để Hoàn
Lương
Cuộc đời luôn có nhiều thứ cạm bẫy, loại nào
cũng nguy hiểm, mặc dù có vẻ rất bình thường: Tiền tài, danh vọng, chức tước, địa
vị, quyền hành, nhục dục,... Đa dạng cạm bẫy, đủ thứ mưu ma chước quỷ. Cái bẫy
tinh vi là sự cám dỗ.
Cái gì cũng có nguyên nhân, nguồn gốc, hoặc
xuất xứ. Có thể nói rằng cám dỗ đến từ ánh mắt. Con mắt là cửa sổ tâm hồn,
nhưng cũng chính cái “cửa sổ” ấy có thể khiến người ta gặp nguy hiểm, thậm chí
nó có thể khiến chúng ta “trắng tay” – nghĩa đen và nghĩa bóng, dẫn tới chốn
diệt vong đời đời.
Chúa Giêsu nói rằng con mắt là đèn của thân
thể, mắt sáng thì toàn thân cũng sáng, mắt xấu thì toàn thân cũng tối. (x. Mt
6:22; Lc 11:34) Quả thật, mắt là “đầu mối” của tham-sân-si. Chỉ vì nhìn không
khéo mà bị người khác cho là “nhìn đểu,” thế là xảy ra cãi vã, ẩu đả, thậm chí
là án mạng. Xã hội ngày nay có những vụ án mạng rất lãng nhách, từ chuyện chẳng
đáng gì.
Chuyện cám dỗ cũng tương tự. Nói theo ngôn
ngữ bình dân, cám dỗ là “dụ khị” hoặc lừa dối. Người cám dỗ sử dụng động thái
hoặc lời đường mật khiến người khác mắc lừa mà sa ngã. Vật cám dỗ không dụ dỗ
nhưng nó có ma lực khiến người ta mắc bẫy hoặc “chết” mà không biết. Tất nhiên,
các chước cám dỗ cũng có những mức độ khác nhau, và lúc nào cũng có – dù ngày
hay đêm. Chỉ lơ là một chút thôi sẽ “sập bẫy” ngay. Cám dỗ rất tinh vi, có khi
khó nhận ra, đến khi biết thì... muộn mất rồi!
Chiến đấu với cơn cám dỗ là chiến đấu với ba
thù, ma quỷ và thế gian dễ tránh hơn chính mình – “nội gián” đáng sợ, và là
cuộc chiến cam go nhất. Tuy nhiên, vẫn phải cảnh giác cao độ vì ma quỷ không
bao giờ nghỉ ngơi, luôn rình rập. Thánh Lêô Cả nói: “Tên cám dỗ lúc nào
cũng tỉnh táo, khai chiến thật dữ dội để chống lại những người hắn thấy rất cẩn
trọng tránh tội.” Cái gì cũng có nguyên nhân, sập bẫy cũng vậy: con chuột
sập bẫy chỉ vì tham miếng ăn. Còn con người, tại sao bị sập bẫy đời?
1. THIẾU NỖ LỰC
Nỗ lực rất cần thiết, nỗ lực để vượt lên
chính mình. Không nỗ lực, không thể thành công. Thánh Phaolô khuyên: “Đừng để ma quỷ thừa cơ lợi dụng!” (Ep 4:26) Ngày xưa, trên hành trình về Miền Đất Hứa
ròng rã suốt 40 năm, Dân Chúa đã phải cảnh giác cao độ trước những thứ cám dỗ
không ngừng. (x. Đnl 8:7-20) Và chính Chúa Giêsu cũng đã căn dặn: “Hãy tỉnh
thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ.” (Mc 14:38; Lc 22:40; Mt 26:41a)
Tại sao? Lý do rất đơn giản: “Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại
yếu hèn.” (Mt 26:41b; Mc 14:38) Thật vậy, phàm nhân chỉ là bụi tro, mau tan
như hạt sương, rất yếu đuối, bạc nhược và khốn nạn, ấy thế mà lại rất “chảnh,” cứ
tưởng mình là “số dzách,” ngang hơn cua bò, có thể “nổi loạn” bất kỳ lúc nào. Ôi,
lạy Chúa, thật là kinh khủng!
Chỉ là “ác phẩm của nghệ nhân điêu khắc mà
dám chống lại người tạo nên mình. Rõ là gan cóc tía, quá sức liều! Chúng ta
không chỉ có Sinh Hồn như cỏ cây (sống và động), có Giác Hồn như động vật (biết
đau, biết buồn, biết yêu, biết ghét,…), mà đặc biệt hơn cả là có Linh Hồn, biết
lành biết dữ. Triết học cũng phải công nhận rằng “con người là sinh vật cao cấp
nhất” trong các loài. Nhờ linh hồn mà con người trở nên “cao cấp,” mà chính linh
hồn đó là tặng phẩm vô giá mà Thiên Chúa trao ban cho chúng ta: “Đức Chúa là
Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con
người trở nên một sinh vật.” (St 2:7) Ngài là Thiên Chúa duy nhất, không có
thần linh nào quyền năng như vậy, mà có là thần linh thì cũng vẫn là thụ tạo
của Ngài.
Thiên Chúa hoàn tất mọi thứ rồi mới tạo dựng
con người, Ngài chuẩn bị mọi thứ để cho con người tận hưởng. Ngài trồng một
vườn cây ở Êđen (Vườn Địa Đàng, Thiên Thai) ở phía Đông, rồi Ngài đặt vào đó chính
con người mà Ngài tạo nên. Ngài khiến từ đất mọc lên đủ mọi thứ cây trông thì
đẹp, ăn thì ngon, với cây trường sinh ở giữa vườn, là cây cho biết điều thiện và
điều ác. Ngài tạo dựng con người có hai giới tính: nam và nữ. Họ không chỉ được
tận hưởng mọi thứ và có quyền trên mọi loài khác, mà họ còn được tận hưởng niềm
hạnh phúc do kết hợp âm dương, và đó cũng là cách cân bằng giới tính. Vậy mà
con người vẫn chưa thỏa mãn, vẫn ham hố, tham lam, tranh giành, và tìm cách nổi
loạn.
Loài rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi
giống vật mà Thiên Chúa đã làm ra. Nó là hiện thân loài quỷ dữ. Nó ghen ăn tức
ở với con người, thế nên nó “dụ khị” người đàn bà: “Có thật Thiên Chúa bảo
các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn không?” (St 3:1) Người
đàn bà thản nhiên nói với con rắn: “Trái các cây trong vườn, thì chúng tôi
được ăn. Còn trái trên cây ở giữa vườn, Thiên Chúa đã bảo: ‘Các ngươi
không được ăn, không được động tới, kẻo phải chết.” (St 3:2-3) Con rắn thẳng
thắn nói với người đàn bà: “Chẳng chết chóc gì đâu! Nhưng Thiên Chúa biết
ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những
vị thần biết điều thiện điều ác.” (St 3:4-5) Thật là ranh ma, quỷ quyệt!
Nói ngọt như mía lùi như thế nên nghe lọt tận xương. Và điều gì sẽ xảy ra thì
cũng đã xảy ra như một hệ lụy tất yếu.
Có lẽ thực sự có lý khi người ta bảo “gái
tai, trai mắt.” Đàn ông là sóng cồn, còn phụ nữ là sóng ngầm nên khó tránh hơn.
Cuộc đời có sự-cám-dỗ-dây-chuyền: Ma quỷ è Đàn bà è Đàn ông. Eva “chết” vì lời đường mật của ác
quỷ, Ađam “chết giấc” vì lời năn nỉ của người đẹp Eva, (St 3) Samson “xiêu lòng”
vì lời nỉ non của ác phụ Đalila. (x. Tl 16:4-21) Thật là “rợn tóc gáy” khi Kinh Thánh
cho biết điều này: “Không vết thương nào sánh nổi vết thương lòng, không sự
dữ nào bằng sự dữ do đàn bà gây nên, không độc ác nào bằng độc ác của người phụ
nữ.” (Hc 25:13)
Nghe con rắn xúi giục rất bùi tai, lại nhìn thấy
trái cây có vẻ ngon lắm, bà Eva không thể kềm lòng nên hái ăn ngay. Ăn thấy
ngon, bà đưa cho chồng. Ông Ađam nghe vợ năn nỉ ỉ ôi quá nên cũng ăn cho vợ vừa
lòng. Trái đó nhìn rất bắt mắt, nhưng ăn trái đó rồi thì bà “khôn ra” thật. Và rồi
y như rằng, mắt cả hai người mở ra tròn vành vạnh, sáng như đèn cao áp, họ mới
giật thót và bỗng dưng thấy mắc cỡ vì nhận biết mình trần truồng. Đúng là khôn
hẳn ra. Cái miệng hại cái thân. Muộn mất rồi! Họ hết hồn hết vía, luýnh quýnh
chạy đi lấy lá vả kết làm khố che thân. Đoạn phim thú vị thật, có lẽ đây là
đoạn phim độc nhất vô nhị và hay nhất từ thuở hồng hoang cho tới kỳ tận thế
chăng? Rất có thể như vậy.
Mệnh danh là “mẹ của chúng sinh,” (St 3:20) bà
Eva là Bà Tổ. Bà có cái nickname đó là do chính ông Ađam đặt cho, có lẽ ông đề
cao vợ quá nên mới đề cao bà xã như vậy. Chúng ta là hậu duệ nên cũng bị “di
truyền” gen ác nghiệt là Tội Nguyên Tổ. Cũng đành chịu vậy thôi, bởi vì tội lỗi
cũng có tính liên đới: cha mẹ phạm tội thì con cái cũng chịu hậu quả. (Ed
18:5-13) Ngoài tình trạng di truyền, hằng ngày chúng ta còn dám liều mình “coi
trời bằng nắp bia” nên phạm tội cứ như tằm ăn dâu vậy. Khiếp thật! Và cũng vì
thế mà chúng ta phải đêm ngày thú tội và hết lòng van xin: “Lạy Thiên Chúa,
xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm. Xin
rửa con sạch hết lỗi lầm tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy. Vâng, con biết tội
mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm. Con đắc tội với Chúa, với một mình
Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài. Như vậy, Ngài thật công bình khi tuyên án,
liêm chính khi xét xử.” (Tv 51:3-6) Quả thật, “lỗi tại tôi mọi đàng” chứ
chẳng dính líu tới ai!
Cuộc đời con người cũng như máy móc, cứ phải
tân trang nhiều lần – hết tiểu tu, trung tu, rồi đại tu, thế mà vẫn xục xịch.
Chúng ta cứ hứa rồi quên, quyết tâm chừa rồi lại tái phạm. Trái tim của chúng
ta cứ sửa tới sửa lui, rửa bằng đủ loại thuốc tẩy mà vẫn không ổn. Chán lắm!
Chỉ có Chúa mới có thể điều chỉnh nó. Do đó, chúng ta vẫn phải kiên trì mà năn
nỉ Ngài: “Lạy Chúa Trời, xin tạo cho con một tấm lòng trong trắng, đổi mới
tinh thần cho con nên chung thuỷ. Xin đừng nỡ đuổi con không cho gần Nhan
Thánh, đừng cất khỏi lòng con thần khí thánh của Ngài. Xin ban lại cho con niềm
vui vì được Ngài cứu độ, và lấy tinh thần quảng đại đỡ nâng con.” (Tv
51:12-14) Chỉ có vậy mới hy vọng được cứu độ. Và chắc hẳn ai cũng chỉ mơ ước
được như vậy, đó là mục đích nhắm tới mà cố gắng ‘’sửa chữa” không ngừng.
Hằng ngày, trong các giờ kinh nhật tụng, Giáo
Hội vẫn cầu xin: “Lạy Chúa Trời, xin mở miệng con, cho con cất tiếng ngợi
khen Ngài.” (Tv 51:17) Mỗi chúng ta cũng phải cầu xin như vậy, nhất là mỗi
sớm mai, thức dậy và khởi đầu một ngày mới với nhiều thứ phải chiến đấu.
2. THIẾU CAN ĐẢM
Can đảm là dám đương đầu với mọi thử thách.
Rất cần can đảm. Người can đảm cũng là người tự tin, nhưng phải cậy nhờ ơn Chúa
chứ không thể ỷ lại vào sức mình. Ngày xưa, Napoléon Đại Đế là người đã từng
chinh Nam phạt Bắc thế mà còn phải thốt lên: “Chiến thắng một đạo quân còn
dễ hơn chiến thắng chính mình.” Thánh Phaolô cũng đã thú nhận: “Tôi làm
gì tôi cũng chẳng hiểu: vì điều tôi muốn thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét
thì tôi lại cứ làm.” (Rm 7:15) Thật vậy, không ai có thể nói khôn. Chưa bị
cám dỗ thì chưa thể nói mình hay hoặc mạnh. Chưa có dịp phạm tội thì đừng vội tưởng
mình đạo đức. Có cơn cám dỗ mà không chiều theo nó thì mới là người hay, người
giỏi, đạo đức, thánh thiện – đặc biệt là khi chỉ có một mình. Đừng vội trách
những người phạm tội. Chúng ta PHẢI ghét tội và cương quyết chống lại tội chứ KHÔNG
GHÉT người sai lầm, tội lỗi.
Sự can đảm (dũng cảm, dũng khí) càng cần hơn
trong hành trình sám hối Mùa Chay, Giáo Hội nhắc nhở chúng ta về cách so sánh
của Thánh Phaolô: “Vì một người duy nhất mà tội lỗi đã xâm nhập trần gian,
và tội lỗi gây nên sự chết; như thế, sự chết đã lan tràn tới mọi người, bởi vì
mọi người đã phạm tội. Trước khi có Lề Luật, đã có tội lỗi ở trần gian. Nhưng
nếu không có Luật, thì tội không bị kể là tội. Thế mà, từ thời Ađam đến thời
Môsê, sự chết đã thống trị cả những người đã không phạm tội bất tuân lệnh Thiên
Chúa như Ađam đã phạm. Ađam là hình ảnh Đấng sẽ tới.” (Rm 5:12-14) Can đảm
để vươn lên, trước tiên là vượt qua chính mình, chiến thắng các thói hư và tật
xấu – kể cả các thói quen không tốt hằng ngày về vệ sinh, ăn uống, sinh
hoạt,...
Chính khách Winston Churchill (1874-1965, thủ
tướng Anh) nói: “Thành công không phải là cuối cùng, thất bại không phải là
chết người, vấn đề quan trọng là can đảm tiếp tục.” Có vẻ rất ư bình thường
mà lại rất khác thường.
Tuy Ông Tổ Ađam nghe vợ mà phạm tội bất tuân,
nhưng ông lại là hình ảnh liên quan Đức Kitô. Thật là kỳ diệu, thế nên Giáo Hội
vui mừng thốt lên trong bài Exultet: “Ôi, tội hồng phúc!” Tội lỗi mà lại
hóa ơn phúc. Giả sử ông Ađam không nghe vợ “dụ khị” thì chúng ta đâu được Chúa
Giêsu đến thế gian làm người để đồng lao cộng khổ
với chúng ta, và làm gì chúng ta diễm phúc được ăn Thịt và uống Máu Đức Kitô
qua Bí tích Thánh Thể? Thánh Ý Thiên Chúa thật quá mầu nhiệm, chúng ta không
bao giờ có thể hiểu nổi. Xin tạ ơn Thiên Chúa!
Có cách so sánh tỉ mỉ nên có vẻ dài dòng một
chút, Thánh Phaolô cho biết thêm: “Nhưng sự sa ngã của Ađam không thể nào
sánh được với ân huệ của Thiên Chúa. Thật vậy, nếu vì một người duy nhất đã sa
ngã, mà muôn người phải chết thì ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ một người duy
nhất là Đức Giêsu Kitô, còn dồi dào hơn biết mấy cho muôn người. Ơn Thiên Chúa
ban cũng khác với hậu quả do một người phạm tội đã gây ra. Quả thế, vì một
người duy nhất phạm tội, con người đã bị xét xử để phải mang án, còn sau nhiều
lần sa ngã thì lại được Thiên Chúa ban ơn cho trở nên công chính. Nếu chỉ vì
một người, một người duy nhất sa ngã, mà sự chết đã thống trị thì điều Thiên
Chúa làm qua một người duy nhất là Đức Giêsu Kitô, lại còn lớn lao hơn biết
mấy. Quả vậy, những ai được Thiên Chúa ban ân sủng dồi dào và cho trở nên công
chính thì sẽ được sống và được thống trị.” (Rm 5:15-17) Lòng Thương Xót của
Thiên Chúa là tuyệt đối, bất biến, vĩnh viễn.
Trải dài và xuyên suốt lịch sử của Giáo Hội,
chúng ta thấy hầu hết các thánh đều có một quãng đời tối tăm, thậm chí rất tội
lỗi, nhưng sau khi “sáng mắt” thì cũng “sáng lòng,” họ quyết tâm hối cải và sửa
chữa, quyết không lăn vào vết xe cũ, nhờ đó mà họ đã nên thánh ngay từ đời này.
Quả thật, con-đường-tội-lỗi-và-thứ-tha là con đường mà mọi phàm nhân đều đi qua
để có thể đến với Đức Kitô, Đấng-Tử-Nạn-và-Phục-Sinh. Chắc hẳn chúng ta cũng
đã, đang và sẽ như thế. Nhân vô thập toàn, phạm tội là điều không tránh khỏi,
ví như một “quyền” của phàm nhân vậy. Tại sao chúng ta sa ngã? Đó là để “sức
mạnh của Đức Kitô được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối.” (x. 2 Cr 12:9) Thực
sự là một mầu nhiệm mà chúng ta không thể hiểu hết.
Cuối cùng, Thánh Phaolô kết luận: “Tóm
lại, cũng như vì một người duy nhất đã sa ngã mà mọi người bị Thiên Chúa kết án
thì nhờ một người duy nhất đã thực hiện lẽ công chính, mọi người cũng được
Thiên Chúa làm cho nên công chính, nghĩa là được sống. Thật vậy, cũng như vì
một người duy nhất đã không vâng lời Thiên Chúa, mà muôn người thành tội nhân
thì nhờ một người duy nhất đã vâng lời Thiên Chúa, muôn người cũng sẽ thành
người công chính.” (Rm 5:18-19) Chúng ta chẳng làm được gì nếu không có Đức
Kitô. (x. Ga 15:5) Vì thế, chúng ta có thể nhờ Đức Kitô mà nên công chính, mà
nên công chính thì được cứu độ. Thật là trên cả tuyệt vời, hoàn toàn hợp lý.
Trình thuật Tin Mừng theo Thánh Mátthêu kể về
ba chước cám dỗ mà Chúa Giêsu đã chịu: Ăn uống, kiêu ngạo, và danh vọng. Đó là “tam
độc” hoặc các “mối tội” như những trái phá cực mạnh, vô cùng nguy hiểm, có thể
khiến người ta thất điên bát đảo, quay cuồng như chong chóng.
Hôm đó, chính Đức Giêsu đã được Thần Khí dẫn vào
hoang địa để chịu ma quỷ cám dỗ. Sau bốn mươi đêm ngày ăn chay ròng rã, Ngài cũng
cảm thấy đói theo nhân tính như phàm nhân chúng ta. Phàm nhân là vậy, con người
chỉ thế thôi!
Trước tiên, tên cám dỗ đến gần Chúa Giêsu và
nói: “Nếu ông là Con Thiên Chúa thì truyền cho những hòn đá này hoá bánh đi!”
(Mt 4:3) Đúng là láo toét! Thế nhưng Ngài nói thẳng với nó: “Đã có lời chép:
Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa
phán ra.” (Mt 4:4; Lc 4:4; Đnl 8:3)
Ai trong chúng ta cũng biết rằng ăn uống là
thứ hàng đầu trong “tứ khoái” của con người. Khi đói, người ta có thể trộm cướp
và dám sát hại người khác để mình có cái ăn. Đó là phản xạ sinh tồn. Khi đói
ngấu, Thằng Bờm chẳng cần gì khác, dù là của cải quý giá, mà chỉ cần nắm xôi để
giải quyết cái bụng đang “gõ lô tô” mà thôi. Miếng ăn rất thực tế. Tuy nhiên, cũng
vì “cái thực tế” đó mà người ta tranh giành nhau, không ngừng tranh chấp và chiến
tranh, bao nhiêu tệ nạn như cướp của, giết người, lừa đảo, áp bức,… cũng chỉ vì
người ta “sợ đói” đấy thôi. Miếng ăn có thể là miếng cao quý, nhưng cũng có thể
là miếng tồi tệ. Chiến thắng cái đói là vượt qua chính mình, ăn chay là để kiềm
chế nhục dục, chiến thắng chính mình, không cho “cái tôi” manh động.
Tuy nhiên, có lẽ cũng nên “hiểu rõ” một chút:
ăn chay không phải là để dành phần đó cho bữa khác, mà là để chia sẻ cho người
nghèo hơn mình. Đó mới là cách thực thi bác ái – đặc biệt là trong Mùa Chay. Chuyện
nhỏ mà là chuyện to. Có lẽ vấn đề này thường không được thực hiện đúng mức theo
ý muốn của Giáo Hội.
Thua keo này bày keo khác. Quỷ mưu mô đưa
Chúa Giêsu đến thành thánh, đặt Ngài trên nóc đền thờ, rồi nó dụ dỗ: “Nếu
ông là Con Thiên Chúa thì gieo mình xuống đi! Vì đã có lời chép: Thiên Chúa sẽ
truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn khỏi
vấp chân vào đá.” (Mt 4:6) Ngài cũng “chỉnh” nó ngay lập tức: “Nhưng
cũng đã có lời chép: Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi.”
(Mt 4:7) Quỷ lại bị thua, 2–0.
Chắc chắn ai cũng yêu chính mình. Yêu mình là
tự bảo vệ mình, để sinh tồn. Đó là điều tốt. Nhưng nếu yêu mình quá thì lại là
xấu, vì đó là tự ái (tự yêu mình thái quá). Người ta tự ái vì đề cao “cái tôi”
của mình, luôn cho mình là “cái rốn của vũ trụ,” là “bách khoa tự điển,” là
“người có cả bụng chữ,” là siêu nhân thông thái,… Điều này liên quan tính kiêu
ngạo (kiêu căng, ngạo mạn, tự phụ,…), đồng thời cũng liên quan tính ích kỷ – vị
kỷ (vì mình) chứ không vị tha (vì người khác). Một chuỗi liên đới xấu xa, đậm chất
tội, rất nguy hiểm. Kiêu ngạo là tính xấu đứng đầu trong bảy mối tội. Thật là
khủng khiếp!
Chắc chắn nó
cay cú lắm, nhưng chưa chịu bỏ cuộc. Nó lại đem Ngài lên một ngọn núi rất cao, chỉ
cho Ngài thấy tất cả các nước thế gian và vinh hoa lợi lộc của các nước ấy, nó huênh
hoang nói: “Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ đó, nếu ông sấp mình bái lạy tôi.”
(Mt 4:9) Đúng là “điếc không sợ súng.” Chó mà đòi chạy trước hươu. Và Chúa
Giêsu liền nghiêm giọng: “Satan kia, xéo đi! Vì đã có lời chép: Ngươi phải
bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà
thôi.” (Mt 4:10) Quỷ thua trắng, 3–0. Nó đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” và xấu
hổ muốn độn thổ, rồi đành cụp đuôi bỏ người chạy lấy của. Các sứ thần tiến đến
hầu hạ Ngài.
Cuộc
sống luôn có nhiều thứ “bả” khiến người ta sập bẫy. Nào là vật chất, danh vọng,
địa vị, chức tước, quyền bính,… Trong xã hội đời thường đã đành, trong sinh
hoạt tôn giáo cũng vẫn “cám dỗ” người ta mê muội, muốn được nổi trội hơn người
khác, họ tranh giành và thách thức đủ dạng. Cả trong xã hội và Giáo Hội cũng
vẫn có những người dùng vật chất để lũng đoạn một cách rất tinh vi, khó có thể
nhận ra. Người ta “che đậy” và “biện minh” bằng nhiều chiêu bài nghe rất kêu,
và xem chừng cũng rất đậm tính bác ái. Thế nhưng, nếu can đảm xét cho cùng thì
chỉ là “sáng danh con” hơn là “sáng danh Chúa,” thậm chí có khi Chúa cũng chẳng
“xơ múi” được gì! Ngày xưa người ta “mua chức quyền” theo kiểu “mộc mạc” nên dễ
nhận ra, ngày nay người ta “mua chức quyền” theo lối rất tinh vi nên khó có thể
nhận ra. Lộng giả thành chân.
Xét
theo thế gian thì thất vọng lắm. Tuy nhiên, với ơn Chúa thì chúng ta có thể
chiến thắng tất cả, nhưng phải thực sự kiên trì và cố gắng chiến đấu không
ngừng thì mới có thể chiến thắng 3 “mối tội” đó. Và như vậy là chúng ta chiến
thắng chính mình, là “chết” cho tội, là “xé lòng,” và là giữ chay. Nhờ đó mà chúng
ta có thể được công chính hóa. Ai nên công chính thì được cứu độ, tức là nên
thánh: “Ai cùng chết với Đức Kitô thì cũng được sống lại với Người.” (x.
Rm 6:4-5) Sống lại với Chúa để được hưởng phúc vĩnh sinh, chứ không để chịu án
phạt đời đời.
Tất cả là hồng ân. Thánh LM TS Thomas Aquinas
(1225-1274) cho biết: “Chúng ta không có quyền đòi hỏi, nhưng phải nài xin
Thiên Chúa ban cho ơn bền đỗ, nhận ra những ai là người mà chúng ta phải tránh
là một phương thế quan trọng để cứu lấy linh hồn mình.” Không có Chúa, chúng
ta chẳng làm được gì đâu! (x. Ga 15:5)
Có
loại “bẫy” dễ bị sập vì nó vừa ngọt ngào vừa êm đềm, rất đáng sợ, đó là loại mà
Thánh Catherine Bologna đề cập: “Đôi khi ma quỷ xúi giục các linh hồn HAM HỐ
một nhân đức hoặc một việc đạo đức nào đó đến lạ kỳ, để họ thực hiện việc ấy
cách cuồng nhiệt; rồi nó làm họ đâm ra CHÁN NẢN đến độ chểnh mảng với mọi sự vì
mỏi mệt và ngao ngán. Chúng ta cần phải thắng vượt cả chiếc bẫy này lẫn chiếc
bẫy kia.”
Lạy Cha hằng hữu, xin thêm lòng can đảm để chúng
con đủ sức chiến thắng mọi cám dỗ, xin canh giữ để chúng con đừng bao giờ là cám
dỗ người khác hoặc làm cớ vấp phạm cho tha nhân. Chúng con cầu xin nhân danh
Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment