[Niệm ý Lc 5:1-11 ≈ Mt 4:18-22; Mc 1:16-20]
Bốn người – hai cặp anh em
Ngư dân chính hiệu, chỉ quen lưới chài
Thế mà có lúc trắng tay
Suốt đêm vất vả, mệt nhoài, uổng công
Sức hao, thuyền trống, lưới không
Muốn mà chẳng được, ước mong tan tành
Vâng lời Chúa, bỏ ý mình
Mọi điều tốt đẹp, điều lành được ngay
Phía bên phải, thả lưới ngay
Cá nhiều hơn lá bay đầy mùa Thu
Hồng ân Thiên Chúa bao la
Sống theo Ý Chúa chẳng lo thiệt thòi
TRẦM THIÊN THU
Một ngày cuối tháng, trời đen ngòm, biển đen thui, Đức Giêsu tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Vũng Áng, Hà Tĩnh.
Hôm đó có ông Phêrô, ông Tôma, ông Nathanaen, các người con ông Dêbêđê và hai môn đệ khác nữa. Ông Phêrô nói với các bạn thuyền chài:
– Tớ đi đánh cá đây.
Các ông kia cùng nói:
– Chúng tôi cùng đi với anh.
Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.
Khi trời đã sáng, Đức Giêsu đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Thầy Giêsu. Ngài nói với các ông:
– Này các chú, không có gì ăn ư?
Các ông trả lời:
– Thưa không.
Ngài cười và bảo các ông:
– Các chú cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá.
Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.
Sau khi gọi các thuyền bạn đến giúp kéo lên, các ông ngạc nhiên vì cá đâu mà nhiều đến thế, nhưng các ông chợt tá hỏa vì chẳng thấy con cá nào quẫy chi hết. Chúa Giêsu hỏi:
– Các chú có làm theo lời Thầy dặn không vậy?
Phêrô nhanh nhảu:
– Dạ, có. Tụi con thả lưới bên phải mạn thuyền.
– Thế các chú đánh cá ở đâu?
– Dạ, ở Vũng Áng.
Chúa Giêsu lắc đầu:
– Chết thật! Biển vùng đó nhiễm độc hết rồi.
– Giờ làm sao hả Thầy?
– Đổ bỏ chứ sao nữa. Ăn vào dị ứng liền. Chớ có ăn!
Các ông gãi đầu và thở dài:
– Tiếc thế nhỉ!
– Tiếc cũng không được. Thôi, lát nữa theo Thầy về Do Thái. Ở Việt Nam này nguy hiểm lắm. Rán sức chịu đói tới biển Galilê đánh ít cá về ăn sau vậy. Thôi chúng ta đi!
– Dạ.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment