Là con người, không ai lại không mắc nợ, dù
ít hay nhiều. Có thể không mắc nợ về vật chất nhưng ai cũng mắc nợ về tinh thần
– nợ cha mẹ, nợ anh em, nợ bạn bè, nợ thầy cô, nợ xã hội,... Nói chung, mắc nợ gì
cũng... khổ. Món nợ càng to thì nỗi khổ càng lớn, không an tâm, thậm chí là mất
ăn mất ngủ.
Món nợ đơn giản nhất là nợ cá nhân – riêng
giữa hai người với nhau, món nợ cũng có thể mang tính xã hội, mang tầm vóc quốc
gia hoặc quốc tế. Chính khách John Adams (1735-1826, tổng thống thứ nhì
của Hoa Kỳ) nói: “Có hai cách để chinh
phục và nô dịch hóa một đất nước. Cách thứ nhất là bằng thanh kiếm. Cách thứ hai là bằng nợ nần.” Thật là nguy hiểm với “khổ nhục kế” như thế – không
chỉ khổ mà còn nhục. Thế nên, cứ “thà lên giường ngủ không ăn tối còn hơn thức
dậy với nợ nần” (chính khách Benjamin Franklin (1706-1790, một trong các vị
khai sinh Hoa Kỳ). Tại sao vậy? Bởi vì “người mắc nợ chẳng khác nào nô lệ.” (Văn
thi sĩ Ralph Waldo Emerson, 1803-1882) Nợ nần khổ thật!
Nhưng mắc nợ vì hoàn cảnh khó khăn đã đành,
đáng quan ngại là mắc nợ vì “bóc ngắn, cắn dài” hoặc “vung tay quá trán.” Đôi
khi tự làm mình mắc nợ vì thói đua đòi hoặc khoe mẽ, ưa bề ngoài. Đó chính là
dạng mắc nợ mà Benjamin Franklin đã cảnh báo: “Mua thứ mình không cần rồi sẽ phải bán thứ mình cần.”
Tránh được nợ thì lòng thanh thản. Nhưng có
món nợ không tránh được, thậm chí là nên mắc nợ nhau, đó là NỢ TÌNH, như Thánh
Phaolô nói: “Đừng mắc nợ gì ai, ngoài món
nợ tương thân tương ái.” (Rm 13:8)
Cuộc sống có đủ loại tình với nhiều cấp độ.
Cuộc đời không có tình yêu thì không có sức sống, y như trái đất không có ánh
nắng vậy. Tình yêu thương như một điệp khúc của bài trường ca vô tận, luôn được
Chúa Giêsu lặp đi lặp lại, đến nỗi có thể có người cảm thấy nhàm chán vì nghe
hoài, nghe mãi, nghe suốt năm phụng vụ, thậm chí nghe hằng ngày. Cứ nghe mãi
như vậy mà chúng ta vẫn chẳng thực hiện được bao nhiêu, mặc dù Thánh Gioan nói
“nhẹ” thế này: “Các điều răn của Người có
nặng nề gì đâu.” (1 Ga 5:3) Quả thật, Đạo Chúa chỉ là một chữ Yêu, rất ngắn
gọn và đơn giản – theo Việt ngữ chỉ có 3 mẫu tự, ấy thế mà lại nhiêu khê. Tuy
nhiên, dù sao đi nữa thì tình yêu vẫn mãi mãi vĩ đại và cao cả vô cùng!
Thật vậy, tình yêu kỳ diệu đến nỗi đại văn
hào Victor Hugo (1802-1885, người Pháp) đã minh định: “Chết cho tình yêu là sống trong tình yêu.” Rất kỳ lạ. Chỉ có người
đã từng yêu hết lòng thì mới khả dĩ hiểu được mà thôi. Yêu là một dạng điên,
càng yêu sâu đậm càng điên dữ dội. “Điên” ở đây phải hiểu theo nghĩa tích cực
chứ không “bệnh hoạn” theo kiểu điên rồ!
Chúa Giêsu bảo chúng ta phải nên hoàn thiện, (Mt 5:48) yêu thương cả kẻ thù, (Mt 5:44) học nơi Ngài nhân đức hiền lành và
khiêm nhường. (Mt 11:29) Nói chung, chúng ta phải nên giống Ngài. Con nhà tông,
không giống lông cũng giống cánh. Làm sao nhận diện? Thánh Angela Merici (1474-1540,
người Ý) cho biết: “Muốn biết một người
có nên giống Chúa Giêsu hay không, phải coi họ chấp nhận sự khinh mạn sỉ nhục
như thế nào.” Chúa Giêsu vẫn yêu cuồng si dù biết chúng ta phụ tình Ngài.
Yêu là như thế đó. Yêu không chỉ “chết trong lòng một ít” mà phải te tua, tơi
tả, và “chết thật” chứ không thể cứ tà tà. Chán lắm, ngán lắm, ớn lắm, và sợ
lắm! Thế nhưng vẫn có những người thích kiểu “không giống ai” như vậy. Hầu như
người đời không thể hiểu hết ý nghĩa chữ “yêu” theo kiểu “ngược đời” như thế,
chỉ những ai có niềm tin vào Chúa-Giêsu-chịu-đóng-đinh thì mới khả dĩ hiểu!
Mọi thứ luôn liên quan lẫn nhau, cái này liên
quan cái kia – trực tiếp hoặc gián tiếp. Sách Công vụ cho biết có những người
từ miền Giuđê đến dạy thế này: “Nếu anh
em không chịu phép cắt bì theo tục lệ Môsê thì anh em không thể được cứu độ.”
(Cv 15:1) Khi đó, hai ông Phaolô và Banaba chống đối và tranh luận khá gay go
với họ. Người ta bèn quyết định cử ông Phaolô, ông Banaba và một vài người khác
lên Giêrusalem gặp các Tông Đồ và các kỳ mục để bàn về vấn đề đang tranh luận
này. Tranh luận để hiệp nhất thì đó là điều cần, nếu không thì thật đáng quan
ngại.
Tác giả sách Công Vụ cho biết rằng bấy giờ
các tông đồ và các kỳ mục, cùng với toàn thể Hội Thánh, quyết định chọn mấy
người trong các ông, để phái đi Antiôkhia với ông Phaolô và ông Banaba. Đó là
ông Giuđa (biệt danh là Basaba) và ông Sila, những người có uy tín trong Hội
Thánh. Họ trao cho phái đoàn bức thư có nội dung thế này: “Chúng tôi nghe biết có một số người trong chúng tôi, không được chúng
tôi uỷ nhiệm, mà lại đi nói những điều gây xáo trộn nơi anh em, làm anh em
hoang mang. Vì thế, chúng tôi đã đồng tâm nhất trí quyết định chọn một số đại
biểu, và phái họ đến với anh em, cùng với những người anh em thân mến của chúng
tôi là ông Banaba và ông Phaolô, những người đã cống hiến cuộc đời vì danh Đức
Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Vậy chúng tôi cử ông Giuđa và ông Xila đến trình bày
trực tiếp những điều viết sau đây: Thánh Thần và chúng tôi đã quyết định không
đặt lên vai anh em một gánh nặng nào khác ngoài những điều cần thiết này: kiêng
ăn đồ đã cúng cho ngẫu tượng, kiêng ăn tiết, ăn thịt loài vật không cắt tiết,
và tránh gian dâm. Anh em cẩn thận tránh những điều đó là tốt rồi. Chúc anh em
an mạnh.” (Cv 13:24-29) Con người thời nào cũng có “máu” dễ sa đà lắm, thế
nên luôn phải nhớ lời tiền nhân căn dặn: “Cẩn
tắc vô ưu.”
Cẩn trọng là khôn ngoan – một nhân đức quý
giá, bởi vì “khôn ngoan là cội rễ không thể nào hư hoại.” (Kn 3:15) Thật vậy, “Đức
Khôn Ngoan là kho báu vô tận cho con người. Chiếm được Đức Khôn Ngoan là được
nên bạn hữu với Thiên Chúa, và được Người tin cậy, vì đã tiếp nhận những lời
dạy dỗ bảo ban.” (Kn 7:14) Đó là kho báu vô giá: “Trân châu bảo ngọc chẳng sánh được với Đức Khôn Ngoan, vì vàng trên cả
thế giới, so với Đức Khôn Ngoan, cũng chỉ là cát bụi, và bạc, so với Đức Khôn
Ngoan, cũng kể như bùn đất.” (Kn 7:9)
Có nhiều thứ phải cẩn trọng, đặc biệt là
miệng lưỡi – ngôn ngữ, bởi vì lời nói có thể làm hại người khác: “Nhất ngôn xuất, tứ mã nan truy.” Tác
hại khôn lường vì cái lưỡi! Chắc hẳn chúng ta cũng đã biết điều này: “Luật vị nhân sinh, nhân sinh bất vị luật.” Luật phục vụ con người chứ con người không phục vụ luật. Có con người rồi mới
phát sinh luật. Luật cũng cần thiết để giúp con người hoàn thiện, nhưng theo
luật phải vì yêu mến thật lòng, chứ chỉ khư khư giữ luật vì luật mà không vì
yêu mến thì hóa vô ích. Thánh Augustinô đã nói: “Cứ yêu đi, rồi muốn làm gì cũng được.” Người nào dám yêu thì không
hề sợ bất cứ điều gì, kể cả cái chết, vì tình yêu còn mạnh hơn cả Tử Thần.
Yêu thương là đường lối của Thiên Chúa, là
chân lý của Ngài, là niềm khao khát vĩnh hằng của Ngài, và không chỉ là quy luật
mà còn là mệnh lệnh của Ngài. Ai cũng phải cố gắng sống yêu thương, và không ngừng
cầu xin: “Nguyện Chúa Trời dủ thương và
chúc phúc, xin toả ánh tôn nhan rạng ngời trên chúng con, cho cả hoàn cầu biết
đường lối Chúa, và muôn nước biết ơn cứu độ của Ngài.” (Tv 67:2-3) Đồng
thời cũng phải biết chân thành mong muốn: “Ước
gì muôn nước reo hò mừng rỡ, vì Chúa cai trị cả hoàn cầu theo lẽ công minh,
Người cai trị muôn nước theo đường chính trực và lãnh đạo muôn dân trên mặt đất
này. Ước gì chư dân cảm tạ Ngài, lạy Thiên Chúa, chư dân phải đồng thanh cảm tạ
Ngài.” (Tv 67:5-6)
Chắc chắn ai cũng mắc món nợ ân tình – cả ân
nghĩa và tình cảm. Nhưng vì yêu mến Thiên Chúa mà người ta càng muốn mắc món nợ
đó, món nợ không bao giờ trả hết ở đời này. Ước vọng đó là niềm khao khát khôn
nguôi của những người tin vào Thiên Chúa, và cầu chúc cho nhau điều tốt lành
nhất: “Nguyện Chúa Trời ban phúc lộc cho
ta! Ước chi toàn cõi đất kính sợ Người!” (Tv 67:8)
Mệnh danh Tông Đồ của Tình Yêu và tự xưng là
“môn đệ được Chúa yêu”, Thánh trẻ Gioan là con người can đảm, vì yêu mà ngài
dám đứng dưới chân Thập Giá, và rồi được Chúa Giêsu trao phó Đức Mẹ. Thánh nhân
kể về thị kiến: “Đang khi tôi xuất thần,
thì người đem tôi lên một ngọn núi cao hùng vĩ, và chỉ cho tôi thấy Thành Thánh
Giêrusalem từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, chói lọi vinh quang Thiên Chúa.
Thành rực sáng tựa đá quý tuyệt vời, như ngọc thạch trong suốt tựa pha lê.
Thành có tường rộng và cao, với mười hai cửa do mười hai thiên thần canh giữ,
và trên các cửa có ghi tên mười hai chi tộc con cái Ítraen. Phía Đông có ba
cửa, phía Bắc có ba cửa, phía Nam có ba cửa và phía Tây có ba cửa. Tường thành
xây trên mười hai nền móng, trên đó có tên mười hai Tông Đồ của Con Chiên.”
(Kh 21:10-21)
Thị kiến là sự khác thường, thần bí, vượt
ngoài tầm nhìn phàm nhân. Thánh Gioan là thị nhân thần bí như vậy vì được Thiên
Chúa mặc khải nhiều điều rất lạ lùng. Thánh nhân cho biết thêm: “Trong thành, tôi không thấy có Đền Thờ, vì
Đức Chúa, Thiên Chúa Toàn Năng, và Con Chiên là Đền Thờ của thành. Thành chẳng
cần mặt trời mặt trăng chiếu sáng, vì đã có vinh quang Thiên Chúa toả rạng, và
Con Chiên là ngọn đèn chiếu soi.” (Kh 21:22-23) Ôi, cuộc thị kiến quá đỗi lạ
lùng! Nhưng đó cũng là những điều Chúa hứa ban cho những ai dám yêu Ngài hết
lòng, hết sức, và hết trí khôn – nghĩa là tất cả đều nhờ Ngài, với Ngài và
trong Ngài.
Một hôm, tông đồ Giuđa (cũng gọi là Giuđa
Nhiệt Thành hoặc Tađêô, không phải là Giuđa Ítcariốt) hỏi Đức Giêsu: “Thưa Thầy, tại sao Thầy phải tỏ mình ra cho
chúng con, mà không tỏ mình ra cho thế gian?” (Ga 14:22) Nghe hỏi vậy, Đức
Giêsu đáp ngay: “Ai yêu mến Thầy thì sẽ
giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại
với người ấy. Ai không yêu mến Thầy thì không giữ lời Thầy. Và lời anh em nghe
đây không phải là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha, Đấng đã sai Thầy.” (Ga
14:23-24) Một loạt các mối liên kết của tình yêu, như một đa giác có các cạnh
và các góc không thể tách rời nhau – kể cả các đường trung tuyến hoặc đường cao.
Một hệ lụy tất yếu đối với tình yêu thương thật kỳ diệu!
Chúa Giêsu là Con Đường duy nhất dẫn tới Chúa
Cha, và cũng là Cửa Chuồng Chiên duy nhất, Ngài căn dặn các đệ tử: “Các điều đó, Thầy đã nói với anh em, đang
khi còn ở với anh em. Nhưng Đấng Bảo Trợ là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân
danh Thầy, Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều
Thầy đã nói với anh em.” (Ga 14:25-26) Ngài hứa ban Chúa Thánh Thần, vì
Chúa Thánh Thần rất quan trọng trong đời sống. Đó là tặng phẩm vô giá mà Chúa
Giêsu muốn dành cho mỗi chúng ta. Tại sao? Vì Ngày rất yêu thương mỗi chúng ta,
đến nỗi tên mỗi người đều được Ngài khắc vào lòng bàn tay, (Is 49:16) đã cứu chuộc chúng ta bằng giá máu và mỗi
chúng ta đều là của riêng Ngài. (Is 43:1)
Ngài luôn muốn chúng ta được sống và sống dồi
dào, (Ga 10:10) và Ngài vừa hứa hẹn vừa động viên: “Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy.
Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng
sợ hãi.” (Ga 14:27) Ngài xác định: “Thầy
ra đi và đến cùng anh em. Nếu anh em yêu mến Thầy thì hẳn anh em đã vui mừng vì
Thầy đi về cùng Chúa Cha, bởi vì Chúa Cha cao trọng hơn Thầy. Bây giờ, Thầy nói
với anh em trước khi sự việc xảy ra, để khi xảy ra, anh em tin.” (Ga
14:28-29) Bất cứ điều gì cũng được Ngài nói trước để không ai bất ngờ mà ngỡ
ngàng. Thế mà… Ôi chao!
Hôm nay, Thầy chí thánh Giêsu dạy chúng ta
hai điều quan trọng. Thứ nhất là về tình yêu thương: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” (Ga 13:34; Ga
15:12) Thứ nhì là về lòng can đảm: “Đừng
sợ!” (St 15:1; St 21:17-18; St 26:23-24; St 35:16-17; St 43:23; St 46:1-4;
St 50:18-21; Xh 14:13; Xh 20:20; Đnl 31:6; Is 7:4; Is 8:12; Is 10:24; Is 35:4; Is
37:6; Is 40:9; Is 41:10; Is 41:13-14; Is 43:1; Is 43:5; Is 44:2; Is 44:8; Is 51:7;
Is 54:4; Gr 1:17; Gr 46:27-28; Gr 51:46; Gs
10:25; Xp 3:16; Mt 10:26; Mt 10:28; Mt 10:31; Mt 14:27; Mt 17:7; Mt
28:5; Mt 28:10; Mc 5:36; Mc 6:50; Lc 1:13; Lc 1:30; Lc 2:10; Lc 5:10; Lc 12:4;
Lc 12:7; Lc 12:32; Lc 21:9; Ga 6:20; Ga 14:27; Cv 18:9; Kh 1:17-18; và còn
nhiều nữa...)
Thật kỳ lạ: Mệnh
lệnh cách “Đừng Sợ” được đề cập 365 lần trong Kinh Thánh, với các sắc thái khác
nhau. Như vậy,
mỗi ngày chúng ta đều được Thiên Chúa động viên – mỗi ngày một kiểu cho suốt
năm. Có hai điều này liên quan lẫn nhau: Yêu thì phải can đảm, nghĩa là không
sợ, còn nếu sợ thì không thể yêu. Hệ lụy tất yếu là thế!
Lạy
Thiên Chúa Tình Yêu Vĩnh Hằng và Thương Xót Vô Tận, xin cho chúng con biết can
đảm để có thể sống trọn tình yêu thương như Con Một Ngài – Người Tôi Trung Đau
Khổ. Xin Tình Yêu của Đức-Kitô-chịu-đóng-đinh biến đổi cuộc sống của mỗi chúng
con ngày càng trở nên hoàn thiện qua tác động của Chúa Thánh Thần, nhờ đó mà
chúng con xứng đáng là những Kitô hữu đích thực. Chúng con cầu xin nhân danh
Thánh Tử Giêsu Kitô Phục Sinh, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment