Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

MÙA ĐÔNG

Mùa Đông
Những giọt sương đọng lại cô đơn
Cây ngẩn ngơ run rẩy
Và lòng người bất chợt mênh mang buồn

Mùa Đông
Điệu blues quạnh quẽ
Những nốt nhạc rơi thật khẽ
Và cõi lòng bồi hồi ký ức miên man

Mùa Đông
Nhánh hoa trên bàn viết lạnh cóng
Như lũ dơi ngủ bất động
Và tê tái nghe thời gian trôi qua dần

TRẦM THIÊN THU

PHỐ KHUYA

Dập dìu đêm phố xá
Người với người chung đôi
Có một người lặng lẽ
Đếm nỗi buồn xa xôi…

Giờ này, người có lẽ
Nỗi nhớ là hư không
Nơi phương trời xứ lạ
Người vẫn là người dưng

Đêm giáng sinh đầy nhớ
Chợt nghe khuya trong lòng
Kỷ niệm xưa chưa cũ
Thuở mong chờ bâng khuâng

Nỗi buồn lạ khó tả
Dọc bước đời lãng du
Có người là chuyện cũ
Có người nặng câu thơ

Đêm nay khuya rất lạ
Ngân vang khúc Thánh Ca
Nhớ ngày xưa Thiên Chúa
Tạo dựng con người ta

TRẦM THIÊN THU
Nhà Thờ Đức Bà, đêm 20-12-1995

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Giáng Sinh lại trở về
Tiết trời se se lạnh
Nghe cõi lòng hiu quạnh
Nỗi nhớ còn xanh xao

Đêm vẫn lấp lánh sao
Đèn đường như ánh mắt
Lòng phố luôn tha thiết
Nhớ khúc ca dao xưa

Nghe cõi lòng rất khuya
Bước thời gian thầm lặng
Đêm Đông chợt trống vắng
Nỗi buồn cũng chơi vơi!

Dẫu nghìn trùng vời vợi
Vẫn nỗi nhớ mùa Đông
Đêm khuya lạc bến đợi
Giữa khoảng buồn mênh mông!

KHA ĐÔNG ANH
Giáng Sinh – 1998

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment