Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

MÙI LẠ

Cậu lễ sinh tròn mắt nhìn linh mục xứ:

– Ôi, cha có mùi gì lạ thế?

– Mùi gì?

– Con không xác định được, nhưng hình như là mùi... heo!


Linh mục cười và xoa đầu cậu bé:

– À, tưởng gì. Cha mới tắm cho mấy con heo bên nhà hàng xóm, mùi heo là tất nhiên rồi!

– Sao cha lại làm việc ấy?

– Không có việc xấu, chỉ có người xấu. Ông ấy đã già, không thân nhân, nuôi heo để sinh sống. Mấy hôm nay ông ấy bị mệt, cha phải giúp ông ấy thôi.

– Dạ, con hiểu rồi.


Hôm sau, cậu lễ sinh cười:

– Ôi, hôm nay cha lại có mùi gì kỳ lắm. Mùi này tanh lắm!

– À, hồi nãy cha đi thăm mấy bệnh nhân nằm liệt, không ai giúp đỡ, cha phải giúp họ vệ sinh cá nhân.

– Dạ, con hiểu rồi.


Tuần sau, cậu lễ sinh ngạc nhiên nói:

– Mùi lúc này khác lạ lắm, cha ơi!

– Thế con thấy mùi gì?

– Mùi này không hôi, không tanh, không khó chịu, mà thơm tho lắm, dễ chịu lắm.

– Cái thằng này, mũi thính thế!


Cậu bé gãi đầu, ngập ngừng:

– Nhưng...

– Nhưng gì nào?

– Nhưng... con thích... ngửi mùi hôi... hơn mùi... thơm.


Linh mục tròn mắt:

– Sao vậy? Thơm không thích mà thích hôi à?

– Mùi hôi tanh là mùi thật. Mùi thơm là mùi giả. Cha hôi thì con còn muốn đến gần, cha thơm thì con không dám đến gần, vì cha sang trọng quá! Chúa Giêsu cần chiên đen hơn chiên trắng, luôn gần gũi người nghèo khổ chứ đâu có thân thích với người giàu có.

– Cha xin lỗi và cảm ơn con. Từ nay cha sẽ cố gắng giống Ngài hơn!


Ước gì các mục tử sống tốt lành, khó với mình mà nhân ái với người khác. Tu là sửa đổi nên giống Chúa, chứ đi tu không phải là đi tù hoặc làm quan cai trị người khác. Có vậy thì chiên mới bớt phần đau khổ!


TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment