Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2024

NĂM HỒNG ÂN

[Niệm ý Lc 4:16-30 ≈ Mt 13:53-58; Mc 6:1-6]

Chúa về Na-da-rét, nơi sinh trưởng
Ngày sa-bát, Ngài quen tới hội đường
Đọc Sách Thánh, đoạn I-sai-a nói
Về một người được tiên báo lạ lùng

Ngự trên tôi là Thần Khí Thiên Chúa
Vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi
Sai đi báo Tin Mừng cho kẻ khó
Tù được tha, mù được sáng mắt đời

Sự tự do trả người bị áp bức
Công bố năm hồng ân của Chúa Trời
Đấng nhân hậu và giàu lòng thương xót
Muôn ân xá Ngài ban cho mọi người

Ngày hôm đó ứng nghiệm lời Kinh Thánh
Mọi người nghe đều thán phục, tán thành
Ngài nói ra những lời hay ý đẹp
Đầy yêu thương, chính trực và công minh

Nhưng những người kinh sư và Biệt Phái
Lại tỏ ra khó chịu và bất bình
Nên Ngài bảo: “Chẳng ngôn sứ nào cả
Được chấp nhận tại chính quê hương mình”

Thời ông Ê-li-a, trời hạn hán
Suốt ba năm sáu tháng, dân đói ăn
Ông chỉ được sai đến giúp bà góa
Ở thành Sa-rép-ta miền Si-đôn

Thời ông Ê-li-sa, nhiều người hủi
Người được sạch chỉ có Na-a-man
Nghe nói vậy, mọi người đầy phẫn nộ
Họ kiếm chuyện, nhưng Ngài bước đi liền

TRẦM THIÊN THU

 Công Lý & Hòa Bình – https://tramthienthu.blogspot.com/2017/04/cong-ly-va-hoa-binh.html

TRƠ TRẼN
[Niệm ý Lc 4:16-30 ≈ Mt 13:53-58; Mc 6:1-6]

Thiên Chúa truyền Tin Mừng phải loan báo
Cho mọi người ở mọi chỗ, mọi nơi
Nhất là người nghèo khó, kẻ tôi đòi
Phải chữa lành những tâm hồn sám hối

Truyền Tin Mừng bằng hành động, lời nói
Mau giải thoát những kẻ bị giam cầm
Cho người mù được trông thấy rõ ràng
Trả tự do cho kẻ bị áp bức

Năm hồng ân phải công bố khẩn cấp
Và báo ngày khen thưởng Thiên Chúa ban
Lời Kinh Thánh ứng nghiệm kỳ diệu luôn
Đúng chi tiết đến từng dấu chấm, phết

Ngạn ngữ xưa, chắc hẳn ai cũng biết:
“Hỡi thầy thuốc, hãy cứu lấy chính mình”
Thấy người hơn nên tìm cách miệt khinh
Không bằng cấp đâu phải là không giỏi?

Lũ ác tâm mưu thâm nên hóa tội
Ngu hơn người nên căm phẫn, ghét ghen
Dám lôi Chúa lên cao, muốn xô liền
Nhưng Người rẽ giữa họ mà đi khỏi

Đầu bã đậu mà lại đòi khôn lỏi
Ảo tưởng mình là vĩ nhân, thiên tài
Bọn giá áo túi cơm là họa tai
Sống giả hình, lì lợm và trơ trẽn

Những con mắt nhìn như những viên đạn
Thật tởm lợm bọn Biệt Phái, Kinh Sư
Bị đụng chạm vì lời Thầy Giê-su
Nên họ ngán và hóa ra thù hận

Rất bình thường với những cơn tức giận
Nhưng nó làm tính cách phải nát tan
Sự dối trá chồng thêm lòng ác gian
Nên con người hành xử như thú vật

Xin giúp con luôn thẳng thắn, chân thật
Dù biết rằng sẽ chẳng có ai ưa
Xin giúp con can đảm, chẳng sợ chi
Lạy Thiên Chúa, Đấng công minh chính trực!

TRẦM THIÊN THU
NGHIỆM
[Niệm ý Lc 4:16-30 ≈ Mt 13: 53-58; Mc 6:1-6]

Thánh Kinh ứng nghiệm rạch ròi
Từng ý, từng lời, chẳng chút nào sai
Tù nhân được giải thoát ngay
Người mù sáng mắt, bại tay khỏi liền
Tự do cho kẻ hàm oan
Mọi người hạnh phúc hân hoan reo mừng
Chúa hành động rất anh hùng
Ác nhân ghen tức, nổi khùng, nổi điên
Thế nên hành động đê hèn
Mưu mô sát hại thánh hiền, vĩ nhân
Nhưng chưa đến lúc hiến thân
Thế nên Chúa thoát khỏi quân gian tà
Tiên tri đã nói từ xưa
Từng phần ứng nghiệm chi li mọi điều

TRẦM THIÊN THU

CHẠM TỰ ÁI
[Niệm ý Lc 4:16-30 ≈ Mt 13:53-58; Mc 6:1-6]

Na-da-rét là nơi Chúa sinh trưởng
Một lần nọ Ngài trở về quê hương
Như thường lệ, Ngài đi vào hội đường
Và hôm đó chính là ngày sa-bát

Mở Sách Thánh, Ngài gặp đoạn đã chép:
“Thần Khí Chúa xức dầu tấn phong tôi
Báo Tin Mừng và giải thoát mọi người
Công bố năm hồng ân của Thiên Chúa”

Ngài nói rằng đoạn quý vị nghe đó
Hôm nay đã ứng nghiệm thật rõ ràng
Những lời hay và ý đẹp tỏ tường
Mọi người đều tán thành và thán phục

Một số người có quyền và có chức
Chạm tự ái vì có tật giật mình
Thế nên họ giở trò nói linh tinh
Thách thức Ngài làm điều này, điều nọ

Chúa Giê-su thản nhiên và nói rõ
Mọi ngôn sứ đều chẳng được tôn vinh
Bị rẻ rúng ngay tại quê hương mình
Sự thật nào cũng dễ mất lòng lắm

Vào thời Ê-li-a, trời hạn hán
Suốt ba năm sáu tháng, khổ khắp nơi
Ngay tại Ít-ra-en góa nhiều người
Nhưng chỉ một bà góa được cứu giúp

Nghe Chúa nói, người ta rất bực tức
Họ đứng dậy, lôi Ngài ra khỏi thành
Định xô Ngài xuống vực thẳm mông mênh
Nhưng Ngài vẫn bước đi trước mắt họ

TRẦM THIÊN THU

DẠ THI KINH

Lạy Thiên Chúa, con như người thợ dệt
Vẫn ngày đêm mải miết dệt đời mình
Con không hiểu vì sao bất thình lình
Bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ [1]

Là phàm nhân nên lòng con buồn bã
Bởi ước mơ chưa trọn vẹn bao giờ
Nhàu nát nhạc và tơi tả vần thơ
Con cảm thấy cuộc đời con vô phúc!

Chúa đã làm con hao mòn sinh lực [2]
Nhưng con tin đó là Thánh Ý Ngài
Muốn đời con phải chịu khổ dài dài
Vì Thánh Giá là giá để nên thánh

Đường gian khổ chắc chắn không thể tránh
Biết vậy rồi, sao con yếu quá chừng
Ngã sóng soài, con sợ, nên muốn dừng
Giê-su ơi, cho con nương theo với!

Xin xóa nhòa những dấu chân tội lỗi
Cùng tuế nguyệt vẫn hằn vết cuộc đời
Giọt lệ sầu dẫu mặn chát bờ môi
Vẫn không thể làm phai mờ vết tội

Đêm u trầm thầm nguyện lời sám hối
Dấu đinh nào còn ghi khắc trăm năm
Tội-nhân-con xin một khoảng bình an
Lạy Thiên Chúa, Đấng mà con tin kính!

Con bất xứng nhưng khát khao công chính
Con không dám xin được thoát khổ đau
Chỉ xin Ngài mãi là khúc ca dao
Con ngâm nga để tung tăng bước khổ

Bao ý nhạc, tứ thơ còn dang dở
Nhưng con tin chẳng ngoài Ý Chúa đâu
Tóc trên đầu, Chúa đếm ít hay nhiều [3]
Xin tín thác cả đời con cho Chúa!

TRẦM THIÊN THU

[1] và [2] Lời vua Khítkigia. (Is 38:12)
[3] Mt 10:30; Lc 12:7.

NGÀY SA-BÁT

Ông chồng đạo theo mới cưới thắc mắc hỏi vợ:
– Ngày Sa-bát là gì hả em?

Như được dịp may hiếm có vì ông không biết phụ rửa chén bát, bà vợ vui mừng đáp:
– Là ngày mỗi tuần người vợ được nghỉ ngơi, không được rửa chén bát, nhưng người khác thì có thể.

Ông chồng lười vô tư đáp:
– Vậy ngày đó mình dùng chén bát giấy, ăn xong rồi giục bỏ nghe em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment