Phượng hồng đung đưa
Ước mơ hoa như nắng hè thắp sáng
Nghe khúc nhạc ve
Cô bé ngồi thả nổi mơ mộng
Ngày mai bắt đầu đời sinh viên
Vui buồn ký túc xá
Lần đầu xa nhà nhớ mẹ hiền
Lần đầu biết lo trăm ngả
Rồi cũng có ngày cầm trên tay
Viên phấn trắng với bao hy vọng
Cô giáo trẻ đầy hăng say
Khoan nhặt, bổng trầm từng lời giảng
Con đường vào đại học
Trải đầy mơ ước hạnh phúc
Ước mơ hoa như nắng hè thắp sáng
Nghe khúc nhạc ve
Cô bé ngồi thả nổi mơ mộng
Ngày mai bắt đầu đời sinh viên
Vui buồn ký túc xá
Lần đầu xa nhà nhớ mẹ hiền
Lần đầu biết lo trăm ngả
Rồi cũng có ngày cầm trên tay
Viên phấn trắng với bao hy vọng
Cô giáo trẻ đầy hăng say
Khoan nhặt, bổng trầm từng lời giảng
Con đường vào đại học
Trải đầy mơ ước hạnh phúc
TRẦM THIÊN THU
TƯƠNG TƯ HÈ
Tình như tia nắng mùa xuân
Sưởi ấm tâm hồn trong khoảng nhớ – quên
Mùa hè ru mộng tơ duyên
Ước mơ hạnh phúc ngọt niềm nhân gian
Ngọc ngà vóc dáng mỹ nhân
Con tim khắc khoải những vần thơ yêu
Tiếng ve khàn giọng gọi sầu
Tương tư gầy rộc bóng chiều
cô đơnMùa hè ru mộng tơ duyên
Ước mơ hạnh phúc ngọt niềm nhân gian
Ngọc ngà vóc dáng mỹ nhân
Con tim khắc khoải những vần thơ yêu
Tiếng ve khàn giọng gọi sầu
TRẦM THIÊN THU
DỤ NGÔN ĐỜI NGƯỜI
[Diễn ý Rm 7:19]
[Diễn ý Rm 7:19]
Sự thiện tôi vẫn khát khao
Thế nhưng tôi chỉ chiêm bao, không làm
Sự ác tôi chẳng hề thèm
Thế mà tôi lại thường xuyên làm hoài
Thật là khốn nạn thân tôi
Chỉ ưa chỉ thích những lời nói suông
Dụ ngôn nghe mãi hóa thường
Đó là chuyện chỉ ở trong nhà thờ
Ngoài đời bao việc bộn bề
Trở trăn bao nỗi, lắng lo bao điều
Kiếp người gian khổ trăm chiều
Tháng ngày lầm lũi dãi dầu nắng mưa
Nhưng tôi biện hộ sớm khuya
Chỉ vì ngại nhớ những gì dụ ngôn
Lời Ngài tôi chẳng thuộc lòng
Cho rằng mình vẫn là “ngon” nhất đời
Thế nên tôi hóa ngậm ngùi
Dụ ngôn thực tế kiếp người trần gian
Ngước nhìn lên Chúa từ nhân
Xin thương tha thứ, vạn lần ăn năn
Giáo huấn xã hội, phân vân…
Giằng co hai nửa xác – hồn, Chúa ơi!
Ước mong sao gặp được Người
Khi sống giữa đời gặp gỡ tha nhân
Thế nhưng tôi chỉ chiêm bao, không làm
Sự ác tôi chẳng hề thèm
Thế mà tôi lại thường xuyên làm hoài
Thật là khốn nạn thân tôi
Chỉ ưa chỉ thích những lời nói suông
Dụ ngôn nghe mãi hóa thường
Đó là chuyện chỉ ở trong nhà thờ
Ngoài đời bao việc bộn bề
Trở trăn bao nỗi, lắng lo bao điều
Kiếp người gian khổ trăm chiều
Tháng ngày lầm lũi dãi dầu nắng mưa
Nhưng tôi biện hộ sớm khuya
Chỉ vì ngại nhớ những gì dụ ngôn
Lời Ngài tôi chẳng thuộc lòng
Cho rằng mình vẫn là “ngon” nhất đời
Thế nên tôi hóa ngậm ngùi
Dụ ngôn thực tế kiếp người trần gian
Ngước nhìn lên Chúa từ nhân
Xin thương tha thứ, vạn lần ăn năn
Giáo huấn xã hội, phân vân…
Giằng co hai nửa xác – hồn, Chúa ơi!
Ước mong sao gặp được Người
Khi sống giữa đời gặp gỡ tha nhân
TRẦM THIÊN THU
HỌP MẶT LẦN CUỐI
MÙA CHIA TAY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment