Bồi hồi ký ức Thánh ca
Một thời ân đức giờ xa ngái rồi
Mệt nhoài ngày tháng ngược xuôi
Nghe chuông chiều vọng ngân lời yêu thương
Cõi lòng chộn rộn mênh mang
Kỷ niệm bàng hoàng thức giấc tinh khôi
Một thời ân đức giờ xa ngái rồi
Mệt nhoài ngày tháng ngược xuôi
Nghe chuông chiều vọng ngân lời yêu thương
Cõi lòng chộn rộn mênh mang
Kỷ niệm bàng hoàng thức giấc tinh khôi
Thánh ca ngày ấy tuyệt vời
Ngỡ là một thoáng, ba mươi năm thừa
Ngày xưa thánh thót cung tơ
Dắt hồn vào ngõ thi ca êm đềm
Thánh kinh hòa khúc nhạc thiêng
Ca dao Thiên Chúa ngọt niềm yêu thương
Bây giờ con đã lạc đường
Xa miền thánh đức, gần vùng thế gian!
Ngỡ là một thoáng, ba mươi năm thừa
Ngày xưa thánh thót cung tơ
Dắt hồn vào ngõ thi ca êm đềm
Thánh kinh hòa khúc nhạc thiêng
Ca dao Thiên Chúa ngọt niềm yêu thương
Bây giờ con đã lạc đường
Xa miền thánh đức, gần vùng thế gian!
TRẦM THIÊN THU
LUÂN LẠC
Chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi nhất
Mà con lại ảo tưởng với ngông cuồng
Chỉ là loài cỏ dại giữa đời thường
Phận bọt bèo cúi xin Ngài tha thứ
Chỉ như là loài chim ri di trú
Mà con lại cứ đòi hỏi thảnh thơi
Ôi, mặc dù “cái tôi” nhỏ bé thôi
Nhưng lại quá cồng kềnh, nặng nề quá!
Mà con lại ảo tưởng với ngông cuồng
Chỉ là loài cỏ dại giữa đời thường
Phận bọt bèo cúi xin Ngài tha thứ
Mà con lại cứ đòi hỏi thảnh thơi
Ôi, mặc dù “cái tôi” nhỏ bé thôi
Nhưng lại quá cồng kềnh, nặng nề quá!
Xác và hồn cứ giằng co, xâu xé
Khiến đời con cứ phiêu lãng, mộng du
Khi khô hạn, khi ướt mèm gió mưa
Xin thánh hóa, gia ân và tăng lực
Con yếu đuối nhưng không sợ cơ cực
Không là sen, chẳng là huệ tinh tuyền
Nhưng suốt đời con vẫn cố vươn lên
Cầu xin Chúa đừng làm ngơ, bỏ mặc!
TRẦM THIÊN THU
HAI NỬA ĐỜI CON
Khi đang trên đường-kiêu-sa
Mắt không thể nhìn thấy nữa
Thực sự con đã mù lòa
Cuộc đời của Sao-lê
Đã hoàn toàn được đổi mới
Con người cũ đầy tội lỗi
Thành con người mới dấn thân
Con xin giã biệt tội lỗi
Xé nát chiếc áo tự kiêu
Xin Chúa biến con nên mới
Để trọn vẹn sống tin yêu
Đời con giằng co hai nửa
Bao lần yếu đuối, Chúa ơi!
Xin cho con thuộc về Chúa
Dù phần cuối đời nhỏ nhoi
TRẦM THIÊN THU
Miên man nỗi niềm thế kỷ
Đã bao năm trời mệt lả
Trầm tư ngày tháng không tên
Ngược xuôi phố lạ, phố quen
Dòng người xôn xao nhộn nhịp
Chân đời bôn ba không kịp
Ưu tư góc quán buồn tênh
Cà-phê đặc quánh chông chênh
Lọc lừa cũng là nghệ thuật
Lưu ly con đường sống đẹp
Vươn lên chợt thấm mệt nhoài
Đi tìm lý-tưởng-sống hoài
Chạm trán bao điều suy nghĩ
Vết nhăn hằn vào tâm trí
Nhẫn nại chấp nhận tật đời
Trăm năm một kiếp con người
Mãn khai bao điều thực tế
Mái tóc không còn xanh nữa
Cõi về lãng đãng cơn mơ…
Trở về sau những đam mê
Chúa vẫn thương con da diết
Mắt Ngài nhìn con tha thiết
Con hoang chợt hóa con cưng
TRẦM THIÊN THU
LẠNH LÙNG
TRẦM THIÊN THU
Suốt ngày chẳng nói năng gì
Viết văn, dịch sách, làm thơ,... một mình
Kẻ chê, người trách vô tình
Lạnh lùng chẳng khác chi khinh mọi người
Nghe rồi chỉ biết lặng cười
Không cần biện hộ, lắm lời mệt thân
Đó là quan niệm riêng phần
Chín người mười ý, biết phân thế nào?
Lặng thinh trước Chúa tối cao
Giận người là tự làm đau chính mình [1]
Xưa nay quen sống lặng thinh
Xin cứ thật tình chỉ giáo cho tôi! [2]
Viết văn, dịch sách, làm thơ,... một mình
Kẻ chê, người trách vô tình
Lạnh lùng chẳng khác chi khinh mọi người
Nghe rồi chỉ biết lặng cười
Không cần biện hộ, lắm lời mệt thân
Đó là quan niệm riêng phần
Chín người mười ý, biết phân thế nào?
Lặng thinh trước Chúa tối cao
Giận người là tự làm đau chính mình [1]
Xưa nay quen sống lặng thinh
Xin cứ thật tình chỉ giáo cho tôi! [2]
TRẦM THIÊN THU
[1] Tv 37:7 – “Hãy lặng thinh trước mặt Chúa và đợi trông Người.
Bạn chẳng nên nổi giận với kẻ được thành công hay với người xáo trá.”
[2] G 6:24 – “Xin vui lòng chỉ giáo, rồi tôi sẽ lặng thinh, tôi
sai ở chỗ nào, xin chỉ cho tôi thấy.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment