Thuở Thế Tục Ước Hài Hòa Tháng Năm
Qua dụ ngôn “những yến bạc,” trình thuật Mt 25:14-30 (≈ Lc 19:12-27) đề cập trách nhiệm của mỗi người về cuộc đời mình.
Có người kia sắp
đi xa, liền gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ. Ông cho người này
năm yến, người kia hai yến, người khác nữa một yến, tùy khả năng riêng mỗi
người. Rồi ông ra đi. Lập tức, người đã lãnh năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn
buôn bán, và gây lời được năm yến khác. Cũng vậy, người đã lãnh hai yến gây lời
được hai yến khác. Còn người đã lãnh một yến thì đi đào lỗ chôn giấu số bạc của
chủ. Sau một thời gian lâu dài, ông chủ đến tính sổ với các đầy tớ và thanh
toán sổ sách với họ. Người đã lãnh năm yến tiến lại gần, đưa năm yến khác, và
nói: “Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi
năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây.” Ông chủ nói với người ấy: “Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung
thành! Được giao ít mà anh đã trung thành thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy
vào mà hưởng niềm vui của chủ anh!” Người đã lãnh hai yến cũng tiến lại gần
và nói: “Thưa ông chủ, ông đã giao cho
tôi hai yến, tôi đã gây lời được hai yến khác đây.” Ông chủ nói với người
ấy: “Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và
trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành thì tôi sẽ giao nhiều cho anh.
Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh!” Rồi người đã lãnh một yến cũng tiến
lại gần và nói: “Thưa ông chủ, tôi biết
ông là người hà khắc, gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi. Vì thế, tôi đâm
sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của ông dưới đất. Của ông đây, ông cầm lấy!”
Ông chủ đáp: “Hỡi đầy tớ tồi tệ và biếng
nhác! Anh đã biết tôi gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi, thì đáng lý anh
phải gởi số bạc của tôi vào ngân hàng, để khi tôi đến, tôi thu được cả vốn lẫn
lời chứ! Vậy các ngươi hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười
yến.”
Nói chung, cuộc đời
này có hai loại người: Người có trách nhiệm – cần cù, và kẻ vô trách nhiệm – lười
biếng. Loại người thứ nhất chăm chỉ làm việc, có thể sinh lời nhiều hay ít,
Chúa không đặt ra tiêu chí, vì khả năng mỗi người khác nhau theo số “nén” Chúa
trao. Đó cũng là “định mệnh” của mỗi người. Họ là những tôi trung đáng khen vì
đã dùng hết khả năng. Còn loại người thứ nhì sống ung dung, lười biếng, thích
“ngồi mát ăn bát vàng,” nhưng lại ưa ra lệnh, luôn ra vẻ “ta đây,” bép xép, lẻo
mép mà chẳng được tích sự gì. Loại người này làm băng hoại xã hội và Giáo Hội, đáng
quan ngại.
Chúa Giêsu
bảo: “Ai đã có thì được cho thêm và sẽ
có dư thừa; còn ai không có thì ngay cái đang có cũng sẽ bị lấy đi.” (Mt 25:29) Nghe có vẻ rất “nghịch
lý” và “chói tai,” nhưng suy cho cùng, nghịch lý đó lại là thuận lý. Thật phúc đức
nếu là người sống có trách nhiệm, biết chăm chỉ và cần mẫn như loài ong, nhưng thật
vô phúc nếu lười biếng thì sẽ trở thành “đầy tớ vô dụng,” và Chúa sẽ thẳng thắn
trừng trị: “Hãy quăng nó ra chỗ tối tăm
bên ngoài: ở đó, sẽ phải khóc lóc nghiến răng.” (Mt 25:30)
Là con người, ai cũng có quỹ thời gian bằng nhau: 24
giờ/ngày, không hơn hoặc kém một tích tắc nào. Vấn đề là người ta dùng khoảng
thời gian đó làm gì. Chúa biết rõ ai như thế nào nên Ngài giao cho “phần việc”
tương xứng. Vấn đề không phải là ít hay nhiều, giỏi hay dốt, tốt hay xấu, mà là
người ta có nỗ lực để sinh lời hay không. Được nhiều thì PHẢI sinh lời nhiều,
đừng tưởng được nhiều mà sung sướng, cứ ngồi rung đùi mà hưởng thụ. Được giao nhiều
mà thấy “nhột gáy” đấy. Thảo nào người ta nói: “Ngu si hưởng thái bình.”
Đầu năm, đầu tháng, vui mừng đón Xuân, ăn
Tết, nhưng đừng quên xem lại “phần việc” của mình để có thể kịp chấn chỉnh.
Thật đáng sợ nếu phải nghe câu này của Chúa Giêsu khi Ngài trở lại tính sổ: “Tên ĐẦY TỚ VÔ DỤNG kia, hãy quăng nó ra chỗ
tối tăm bên ngoài: ở đó, sẽ phải KHÓC LÓC NGHIẾN RĂNG.” (Mt 25:30)
Mồng Ba Tết là
ngày “cầu mùa” vì Việt Nam là nước nông nghiệp, cần mưa thuận gió hòa, thời tiết
tốt. Ngày nay, Việt Nam đã công nghiệp hóa, nhân dân làm nhiều ngành nghề, nên cần
nói chung là “thánh hóa công ăn việc làm.”
Ngày xưa, đa số dân Việt làm nghề nông, bán lưng cho trời, bán mặt cho
đất, rất cực nhọc mà vẫn nghèo khổ. Tuy vậy, dân Việt vẫn có “máu” văn chương,
thế nên văn học bình dân phổ biến câu vè chứa đầy chất tâm linh: “Lạy trời mưa xuống, Lấy nước tôi uống, Lấy
ruộng tôi cày, Lấy đầy bát cơm, Lấy rơm đun bếp,…”
Và rồi người ta ví von: “Nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rông, nhất nông nhì sĩ.” Theo cách
phân chia giai cấp thời xưa là: sĩ, nông, công, thương, binh. Kẻ sĩ coi mình là
giới trí thức nên phải “ưu tiên” đứng đầu. Nhưng Việt Nam là nước nông nghiệp,
thế nên nhà nông lại quyết coi mình trọng hơn nên mình phải là nhất. “Nhất sĩ”
nhưng khi bụng đói thì không còn “sĩ khí” nên phải “chạy rông” cầu mong nhà
nông cho mượn gạo. Thế là lại “nhất nông, nhì sĩ.”
Có thực mới vực được đạo. Đạo còn phải nhờ kinh
tế, huống chi đời! Kinh tế có phần quyết định cuộc sống. Vì thế Tết mỗi năm mỗi
kém vui, ít nhộn nhịp hơn trước. Không có ăn làm sao vui, làm sao sống mà học
hành để thành “kẻ sĩ” chứ? Cuộc sống như một vòng luẩn quẩn, khó xác định rạch
ròi cái nào nhất hay nhì. Mỗi người và mỗi thứ đều có một vị trí riêng biệt,
không thể tự mãn mà cho mình hơn người khác.
Thánh Phaolô nói:
“Mỗi người chúng ta đã nhận được ân sủng
tùy theo mức độ Đức Kitô ban cho.” (Ep 4:7) Thứ tự hoặc cấp bậc do con
người đặt ra, chứ đối với Chúa thì mọi người bình đẳng, ai cũng như ai: “Kẻ trồng hay người tưới chẳng là gì cả,
nhưng Thiên Chúa, Đấng làm cho lớn lên, mới đáng kể. Kẻ trồng người tưới đều
như nhau, nhưng ai nấy sẽ được thù lao theo công khó của mình.” (1 Cr 3:7-8) Không ai có thể ảo tưởng
hoặc kiêu sa, nhưng ai cũng phải chịu trách nhiệm (riêng và chung) về phần đời của
mình.
Giáo Hội đã xác
định: “Chính NHỜ Người, VỚI Người và
TRONG Người, mà mọi chúc tụng và vinh quang đều quy về Chúa là Cha toàn năng,
trong sự hiệp nhất với Chúa Thánh Thần đến muôn thuở muôn đời.” Cầu xin
Chúa ban cho mùa màng bội thu và công việc xuôi xắn để an tâm làm bổn phận kính
thờ Thiên Chúa trong từng hơi thở của cuộc sống trần gian này, bởi vì tất cả đều
tùy thuộc Thiên Chúa.
Thiên nhiên giúp
con người tạo phương tiện sinh sống, đó cũng là trách nhiệm với chính mình.
Sách Sáng Thế nói về thời tiết và mùa màng: “Ngày
Đức Chúa là Thiên Chúa làm ra đất và trời, chưa có bụi cây ngoài đồng nào trên
mặt đất, chưa có đám cỏ ngoài đồng nào mọc lên, vì Đức Chúa là Thiên Chúa chưa
cho mưa xuống đất và không có người để canh tác đất đai. Nhưng có một dòng nước
từ đất trào lên và tưới khắp mặt đất.” (St 2:5-6) Để chuẩn bị cho con
người, Thiên Chúa tạo dựng phương tiện sống trước con người: “Đức Chúa là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn
ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật.” (St
2:7)
Do đó, con người
phải biết vâng lời, vì vâng lời là thể hiện lòng biết ơn: “Rồi Đức Chúa là Thiên Chúa trồng một vườn cây ở Êđen, về phía đông, và
đặt vào đó con người do chính mình nặn ra. Đức Chúa là Thiên Chúa khiến từ đất
mọc lên đủ mọi thứ cây trông thì đẹp, ăn thì ngon, với cây trường sinh ở giữa
vườn, và cây cho biết điều thiện điều ác.” (St 2:8-9) Thiên Chúa thấu suốt mọi
sự, (1 Sb 28:9b;
Gđt 8:14; Et 4:17d; Et 5:1a; 2 Mcb 6:30; 2 Mcb 7:35; 2 Mcb 9:5; 2 Mcb 12:22; 2
Mcb 15:2; G 28:27; Tv 139:2; Cn 16:2; Cn 21:2; Cn 24:12; Kn 1:6; Kn 7:23; Hc
23:19; Hc 42:20; Gr 10:12; Gr 11:20; Gr 20:12; 1 Cr 2:10; 1 Cr 12:4-6; 1 Ga
3:20) vì thế Ngài không cần thử thách – như chúng ta thường nói, nhưng Ngài
muốn con người biết rằng thụ tạo phải tuân phục Tạo Hóa (Tạo Vật), vì “vâng lời
trọng hơn của lễ.” (1 Sm 15:22; Tv 50:8-9)
Thế nhưng thụ tạo vừa “chảnh” vừa kiêu căng ngạo mạn, quá ngang ngược,
coi thường trách nhiệm của mình. Đúng là loài ếch nhái mà muốn to lớn bằng con bò.
Triết gia Pascal nói: “Con người
không là thiên thần, cũng không là thú vật, nhưng ai không muốn làm thiên thần
thì sẽ trở thành thú vật.” Thiên Chúa đã “đem con người đặt vào vườn Êđen
để cày cấy và canh giữ đất đai.” (St
2:15) Đất đai mênh mông, được làm chủ các thụ tạo khác, được sướng mà không
biết hưởng. Chỉ tại mình thôi.
Nói về những người ưa nhà hạ, thích lười biếng,
Thánh Phaolô nói thẳng: “Ai không chịu
làm thì cũng đừng ăn!” (2 Tx 3:10) Hãy tự kiểm điểm bản thân để có thể
biết mình sai mà biết noi gương tác giả Thánh Vịnh thân thưa: “Lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ, Chúa muôn
trùng cao cả! Ngài khiến mọc cỏ xanh nuôi sống đàn gia súc, làm tốt tươi thảo
mộc cho người thế hưởng dùng.” (Tv 104:1a & 14ab) Rõ ràng Chúa làm mọi
thứ để chúng ta tận hưởng.
Có cực khổ mới
quý sự an nhàn, có bị tù đày rồi mới hiểu giá trị của tự do, có bị áp bức rồi
mới chân nhận giá trị của công lý, có vất vả làm lụng thì mới cảm thấy ngon
miệng khi ăn uống: “Từ ruộng đất, họ kiếm
ra cơm bánh, chế rượu ngon cho phấn khởi lòng người, xức dầu thơm cho gương mặt
sáng tươi, nhờ cơm bánh mà no lòng chắc dạ.” (Tv 104:14b-15) Mưu sinh nuôi
thân là trách nhiệm, nhờ lương thực phần xác mà sống khỏe để có thể thi hành
trách nhiệm về tâm linh.
Các loài muông
thú cũng là thụ tạo của Chúa, cũng phải mưu sinh để sinh tồn và cầu xin Chúa: “Đêm trở lại khi Chúa buông màn tối, chốn rừng
sâu, muông thú tung hoành. Tiếng sư tử gầm lên vang dội, chúng săn mồi, gào xin
Chúa cho ăn. Ánh dương lên, chúng bảo nhau về, tìm hang hốc, chui vào nằm nghỉ.”
(Tv 104:20-22) Tất nhiên con người cũng phải vậy, nghĩa là tích cực làm
trọn trách nhiệm sống của mình: “Đến lượt
con người ra đi làm lụng, những mải mê
tới lúc chiều tà.” (Tv
104:23)
Thánh Phaolô tâm
sự: “Giờ đây, tôi xin phó thác anh em cho
Thiên Chúa và cho lời ân sủng của Người, là lời có sức xây dựng và ban cho anh
em được hưởng phần gia tài cùng với tất cả những người đã được thánh hiến. Vàng
bạc hay quần áo của bất cứ ai, tôi đã chẳng ham.” (Cv 20:32-33) Ham hố bất cứ
thứ gì của người khác là tham lam, có liên quan giới răn thứ bảy: “Chớ lấy của người.” Thánh Phaolô nói
thêm: “Chính anh em biết rõ: những gì cần
thiết cho tôi và cho những người sống với tôi, đôi tay này đã tự cung cấp. Tôi luôn tỏ cho anh em thấy rằng phải giúp đỡ những người đau yếu bằng
cách làm lụng vất vả như thế, và
phải nhớ lại lời Chúa Giêsu đã dạy: CHO thì có phúc hơn là NHẬN.” (Cv 20:34-35)
Với lòng yêu
thương, Chúa Giêsu căn dặn: “Hãy ở lại
trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở
lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái,
vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì
được.” (Ga 15: 4a & 5) Có Chúa thì chúng ta có thể làm được cả
những việc khó mà chúng ta ngỡ như không thể.
Ai cũng có những trách
nhiệm phải làm – với Thiên Chúa, với tha nhân, và với bản thân. Chắc chắn rằng trách
nhiệm nào cũng khó, nhưng tất cả sẽ hóa đơn giản và dễ dàng nếu chỉ làm vì SÁNG
DANH CHÚA và CỨU CÁC LINH HỒN, không vì bất kỳ thứ gì khác. Cái gì dính líu tới
“cái tôi” thì đều bất lợi, thậm chí là nguy hiểm – cả thể lý và tinh thần, cả bản
thân và xã hội, cả đời này và đời sau.
Lạy Thiên Chúa tuyệt luân, xin cho mọi người an cư
lạc nghiệp, xin thánh hóa những việc chúng con làm, xin giúp chúng con nhận ra
Ý Ngài để chúng con sinh lời theo số nén Ngài giao. Chúng con cầu xin nhân danh
Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment