Thứ Ba, 30 tháng 1, 2024

KỲ NHÂN

[Niệm ý Mc 6:1-6 ≈ Mt 13:53-58; Lc 4:16-30]

Chúa Giê-su trở về nơi quê quán
Các môn đệ của Ngài cũng theo chân
Vào hội đường Ngài giảng ngày sa-bát
Nhiều người nghe và rất đỗi ngạc nhiên

Họ thấy Ngài nói năng lạ lùng quá
Những lời dạy sâu sắc và khôn ngoan
Lạ lùng hơn, Ngài làm được phép lạ
Đâu xa lạ, Ngài cùng xóm cùng làng

Ông ta là một người làm nghề mộc
Là con trai của bà Ma-ri-a
Các anh em của ông ai cũng biết
Là Si-môn, Gia-cô-bê, Giô-xết,…

Chị em ông là bà con lối xóm
Hằng ngày vẫn nhìn thấy mặt, quen tên
Vậy mà sao nay ông giỏi giang lắm
Không lẽ nào ông ta là kỳ nhân?

Biết rõ Ngài nên người ta nghi vấn
Vì nghi vấn mà người ta không tin
Vì không tin nên người ta vấp ngã
Họ vấp ngã là họ tự hại mình

Chúa Giê-su đã xác định với họ:
“Ngôn sứ bị rẻ rúng, coi thường
Bởi những người quen biết, chẳng xa lạ
Là thân nhân, là người cùng quê hương”

Lời Chúa nói xưa nay đều ứng nghiệm
Như người ta thường nói kiểu bình dân
Không úp mở rằng “xa thơm, gần thối”
Ôi, lòng người chật hẹp và nhỏ nhen!

TRẦM THIÊN THU

ĐỜI LÀ THẾ
[Niệm ý Mc 6:1-6 ≈ Mt 13:53-58; Lc 4:16-30]

Nghe Chúa nói, nhiều người rất kinh ngạc
Không hiểu sao Ngài lại rất khôn ngoan
Dù Ngài là con bác thợ mộc quen
Chẳng xa lạ với bà con lối xóm

Chúa bảo họ: “Ngôn sứ bị rẻ rúng
Cũng chỉ là ở chính quê hương mình
Giữa bà con thân thuộc, trong gia đình”
Một sự thật phũ phàng: Đời là thế!

Ngài không thể làm phép lạ tại đó
Chỉ đặt tay chữa lành vài bệnh nhân
Ngài thấy lạ bởi vì họ không tin
Chuyện thế gian xưa nay vẫn là thế!

Xin giúp con luôn vững tin vào Chúa
Nhìn người ta bằng ánh mắt của Ngài
Không thiên vị và không phân biệt ai
Dù người đó bình thường giữa trần thế

TRẦM THIÊN THU

ĐỜI THƯỜNG BẤT THƯỜNG
[Niệm ý Mc 6:1-6 ≈ Mt 13:53-58; Lc 4:16-30]

Sống đời thường đôi khi bất thường lắm
Mắt nhìn nhau mà thiếu sự chân thành
Muốn tránh né nên cố ý nhìn quanh
Môi mím chặt chỉ vì tình lạnh lẽo

Gặp nhau thật mà chẳng khác gặp ảo
Sự miễn cưỡng tiềm ẩn sự ghét ghen
Cõi lòng hẹp nên ý tưởng nhỏ nhen
Bởi “cái tôi” đã đè lên tất cả

Thấy người hơn nên mình không thèm ngó
Họ cùng quê mà sao giỏi hơn mình?
Vì không tin cho nên tỏ vẻ khinh
Vùng đất này không có loại khoai lạ

Về quê hương mà Chúa đành tủi hổ
Chịu rẻ rúng, chịu miệt thị, chê bai
Những người chê nào có lạ gì ai
Đó chính là đám bà con thân thuộc

Muốn cứu người mà cũng không làm được
Bởi vì làm thì họ “ngứa óc” ngay
Họ cố chấp nên không muốn tin Ngài
Một thiên tài, một ngôn sứ vĩ đại

Vì cố chấp, người khôn cũng hóa dại
Cuộc sống này vẫn thế từ ngàn xưa
Không muốn khen mà lại chỉ thích chê
Bởi nghĩ rằng khen người là nỗi nhục

Cuộc đời thường mà có thể vô phúc
Lạy Giê-su, xin hạ thấp “cái tôi”
Giúp con luôn biết chấp nhận mọi người
Ai cũng có cái hay và cái dở

TRẦM THIÊN THU

XUẤT XỨ
[Niệm ý Mc 6:1-6 ≈ Mt 13:53-58; Lc 4:16-30]

Lời hay ý đẹp Chúa ban
Người ta thấy lạ nhưng bàn luận thêm
Ngạc nhiên thì rất ngạc nhiên
Họ không khâm phục, chẳng khen ngợi gì
Họ còn rẻ rúng, cười chê
Rằng Ngài xuất xứ từ quê nhà này
Cớ sao nói giỏi, nói hay?
Khó mà tin được nhân tài nổi danh
Cùng quê, cùng xóm rành rành
Đất lề quê thói thường tình nhân gian
Nhân tài có ở mọi miền
Dù quê hay phố, chớ phân biệt gì!
Không nên thành kiến, so đo
Đừng suy diễn, chớ nghĩ suy hẹp hòi!

TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment