NGƠ
NGẨN
Em gom hết lá đi đâu
Để cho cây đứng xót
đau trơ cành
Em đem mây phủ trời
xanh
Để mưa ngâu giọt buồn
tênh đất trời
Áo em còn trắng giữa
đời
Lòng tôi bối rối những
lời Thu ca
Lá rơi dưới bước chân
ngà
Ước mùa Thu mộng cứ
về, đừng đi
Áo em bay trắng làm
chi
Để tôi ngơ ngẩn nhớ
thời học sinh
Bước
Thu lạc lối thời gian
Hạt mưa lãng tử gieo
buồn trầm tư
Cung thương mấy nhịp
du ca
Ai căng sợi nhớ cho
Thu mơ màng?
TRẦM THIÊN THU
TIỄN
THU
Gom vài chiếc lá cuối
Thu
Vội vàng ghi mấy vần
thơ cuối cùng
Kẻo mùa Thu sẽ lên
đường
Và còn giữ lại vấn vương
chút tình
Bóng đi nhưng vẫn còn
hình
Dẫu mùa Đông lạnh một
mình nơi đây
Như con chim Nhạn lạc
bầy
Nhớ mùa Thu hát ru bài
mùa Đông
Lẻ loi chiếc lá bên
song
Tím màu nhớ giữa lạnh
lùng mùa sang
TRẦM THIÊN THU
MONG
CHỜ
Đường vào cõi mộng xa
xăm
Nên buồn như lá úa
vàng mùa Thu
Môi trầm ngực ngải mà
chi
Để ta luân lạc câu thơ
rối vần
Càng mong càng thấy
bặt tin
Lòng càng trống vắng
nhói tim mong chờ
TRẦM THIÊN THU
GIAO MÙA
Khi mùa Thu từ giã đi xa
Mùa Đông vội sửa soạn hành-trang-lạnh
Để cho trần gian run run cảm nhận
Chút băng giá cả thân xác, tâm hồn
Mùa Thu lưu luyến, bồn chồn
Khi bàn giao thời gian cho mùa khác
Sương buổi sáng lơ mơ ngơ ngác
Huyền ảo bóng dáng mộng mị mùa Đông?
Mùa Đông vội sửa soạn hành-trang-lạnh
Để cho trần gian run run cảm nhận
Chút băng giá cả thân xác, tâm hồn
Khi bàn giao thời gian cho mùa khác
Sương buổi sáng lơ mơ ngơ ngác
Huyền ảo bóng dáng mộng mị mùa Đông?
Thời gian như có, như không
Chỉ cảm nhận chứ đâu ai nhìn thấy
Khoảng giao mùa có chút gì ngần ngại
Tuổi nào chợt buồn vương trên manh áo đời?
Bóng chim xa tít cuối trời
Bỏ lại dấu chân in hằn trên bờ cát
Gió chiều thổi nhẹ xóa dấu vết
Bóng ai đứng lặng nhìn xa xăm…
TRẦM THIÊN THU
Không dùng Tẩm Liệm hoặc Tẩn Liệm, phải dùng Tẫn Liệm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment