[Niệm ý Tv 49:7-10]
Vênh vang tự đắc, ngông nghênh tự hào
Mạng người dù có giá cao
Nhưng rồi cũng chết, mang theo được gì?
Giàu hay nghèo cũng trở về bụi tro
Sống nay nhưng sẽ chết mai
Lắm của, nhiều tài, ngu vẫn hoàn ngu
Bởi vì quên Chúa Giê-su
Chạy theo ngẫu tượng, kiêu sa, khinh người
Giật mình, con biết tội rồi
Thầy ơi, xin thứ tha đời vô duyên
Vô duyên bởi lẽ con quên
Ngu mà cứ tưởng là khôn hơn người
TRẦM THIÊN THU
✽ Tam Giác Nghi Vấn – https://tramthienthu.blogspot.com/2015/10/tam-giac-nghi-van.html
✽ Linh Hồn Về Đâu? – https://tramthienthu.blogspot.com/2022/07/linh-hon-ve-au.html
✽ Trau Dồi Lương Tâm Samari
https://tramthienthu.blogspot.com/2022/07/trau-doi-luong-tam-cua-nguoi-samari.html
✽ Kinh Thánh & Án Tử – https://tramthienthu.blogspot.com/2022/09/kinh-thanh-va-tu.html
[Niệm ý Is 1:10-17]
Kinh nhiều, lạy lắm, chẳng là gì đâu
Càng làm Chúa chán ngấy nhiều
Ngài chê lễ vật, sớm chiều khói hương
Linh đình rước, lễ tưng bừng
Giữ ngày đầu tháng rõ ràng chẳng sai
Dang tay cầu nguyện miệt mài
Cúi mình sát đất với bài kinh quen
Trong nhà thờ thấy rất hiền
Y chang chiên thật, vừa ngoan vừa lành
Thế nhưng sống chẳng công bình
Cậy quyền, ỷ thế nên khinh người nghèo
Mưu mô áp bức đủ điều
Luật rành mà chẳng điều nào thực thi
Chúa Trời chán ngấy rồi mà
Ngán hơn mỡ béo chiên, bò tiến dâng
Điều cần thì lại như không
Là môi, mắt, với tâm hồn sạch tinh
Lo mừng lắm lễ, nhiều kinh
Sống chẳng có tình, vô ích mà thôi!
Để giúp đỡ người khác sống bớt nghèo
Nhưng cũng đừng vung tay qua khỏi đầu
Như công tử Bạc Liêu muốn “chơi nổi”
Cứ bình thường, luôn bình dị, giản đơn
Phải đồng đều, chẳng ai kém, ai hơn
Sống công bình là thực hiện công lý
Bao cảnh đời đang túng thiếu, gian nan
Được dư giả, không phải để hưởng nhàn
Xót thương người là xót thương chính Chúa
Kẻ được nhiều thì vẫn không hề dư
Người được ít cũng chẳng thiếu thốn gì
Đó là điều Thiên Chúa hằng mong đợi
Là thể hiện lòng thương xót Chúa truyền
Là từ thiện noi gương Chúa từ nhân
Là cố gắng “chữa lành” nhau chân thật
Cũng vẫn là Hồng Ân Chúa thương ban
Xin dạy con biết mở rộng con tim
Biết chạnh lòng như nhịp tim của Chúa
Những ai xúng xính áo trong, áo ngoài
Muốn được chào hỏi công khai
Ăn trên, ngồi trước, chẳng ai bằng mình
Xem chừng họ rất công bình
Lâm râm khấn vái, cầu kinh lâu giờ
Thật ra họ chỉ giả vờ
Bề ngoài thấy vậy, có chi trong lòng?
Tham lam, mưu mẹo, bất công
Moi tiền khéo léo, bình thường mà thôi!
Thùng tiền dâng cúng vẫn vơi
Hai đồng tiền kẽm nhỏ nhoi, đáng gì? [*]
Vài trăm, vài triệu,… Quên đi!
Ngày nay tiền tỷ có khi vẫn… xoàng
Kẻ lườm nguýt, kẻ khinh thường
Tiền còm bà góa thật không đáng gì
Bằng ân nhân biết sao ghi?
Thôi thì cứ việc làm ngơ cho rồi!
Chúa Giê-su lặng nhìn thôi
Đứng lên, Ngài chợt mỉm cười, nói ngay:
“Bà Tư góa chẳng bằng ai
Cả đời nghèo khổ, miệt mài lao công
Dâng tiền rồi, trắng tay không
Tối nay ăn cháo đỡ lòng qua đêm
Bà dâng ít, bị lãng quên
Thế nhưng bà đã hiến dâng cả đời
Bà dâng sự sống kiếp người
Yêu mến Chúa Trời, yêu mến tha nhân
Âm thầm dâng chỉ vài ngàn
Bà dâng RẤT ÍT mà dâng RẤT NHIỀU”
Lạy Thiên Chúa, Đấng tối cao
Xin cho con biết thế nào đúng, sai
Không hề nịnh bất cứ ai
Công bình, cương trực,… một hai rạch ròi!
TRẦM THIÊN THU
[*] Theo Hy ngữ, lepton là số ít, lepta là số nhiều. HAI đồng kẽm có giá trị bằng MỘT quadrans, tương đương 1/4 đồng xu Rôma, đơn vị tiền tệ nhỏ nhất của đế quốc Rôma thời đó. Khi lưu hành ở Palestine, một lepton trị giá khoảng “sáu phút làm công” theo lương trung bình mỗi ngày.
MONG CHỜMong chờ như đã rã rời tâm can
Khát khao sức kiệt hơi tàn
Làm sao tiếp tục bước lần đời con?
Thân con lau sậy héo mòn
Đời con sâu bọ bồn chồn nắng mưa
Kiếp hèn thui thủi sớm khuya
Trở trăn mơ ước đời thừa vô duyên!
Xin thêm ba đức đối thần
Để con cố sống hết phần đời riêng
Trăm năm một chuyến vô thường
Sao đời con lắm đoạn trường, Chúa ơi!
Con xin một chút mà thôi
Để quãng cuối đời con bớt tân toan
Dám đâu đòi hỏi gì hơn
Vì con nhận biết phận con vậy rồi
Xưa ông Gióp khổ một đời
Con không bằng Gióp – Xin Ngài xót thương!
TRẦM THIÊN THU
Ai cũng náo nức chờ mẹ đi chợ về
Dù chỉ là một tấm bánh nhỏ
Đứa con cũng thấy vui tràn trề
Khi khôn lớn
Bồi hồi chờ đợi, đứng ngồi không yên
Nhất là khi người yêu hẹn
Vài phút mà ngỡ là vô biên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment