NHẬN BIẾT TÌNH YÊU
Vào một buổi sáng ở một bệnh viện nhỏ, một ông cụ khoảng 80 tuổi trình bày với chúng tôi là mình cần phải cắt chỉ khâu vết thương ở ngón tay cái. Ông nói với chúng tôi là ông đang rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ.
Tôi mời ông ngồi và nhận thấy ông
có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Tôi biết rằng ông sẽ trễ
hẹn vì hôm nay bệnh nhân rất đông mà một số y tá lại nghỉ
phép. Tôi thấy ông nhìn đồng hồ và rất kiên quyết không một
chút do dự. Khi ấy, tôi quyết định sẽ xem vết thương cho ông
trước các bệnh nhân khác.
Vết thương ở ngón tay ông đã lành.
Tôi nhờ một bác sĩ khác mang đến cho tôi những dụng cụ cần
thiết để cắt chỉ khâu và băng ngón tay lại. Trong lúc làm việc,
tôi và ông trò chuyện với nhau. Tôi hỏi ông tại sao lại vội vã
như vậy khi đã có một cuộc hẹn với bác sĩ. Ông cụ nói với
tôi là không phải vậy, chỉ vì ông cần đến một bệnh viện tư
để ăn sáng cùng với vợ ông. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà.
Ông kể với tôi là bà đã ở đó lâu lắm rồi vì bà bị bệnh
mất trí nhớ.
Cuối cùng, tôi cũng băng xong vết
thương cho ông. Tôi hỏi ông: “Có
lẽ bà đang rất lo lắng cho ông vì ông đến trễ thế này.” Ông
nói rằng bà đã không còn nhận ra ông và không biết ông là ai
đã sáu năm nay rồi.
Tôi ngạc nhiên: “Ông vẫn đến bệnh viện vào mỗi sáng mặc dù bà không
biết ông là ai sao?” Ông mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay tôi
rồi từ tốn trả lời: “Bà ấy
không biết tôi nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai!”
Ông cụ ra về. Tôi đứng đó cảm thấy
người mình run lên và tôi cố ngăn những giọt nước mắt đang
muốn trào trong khóe mắt.
Bất chợt tôi nghĩ: “Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không
phải là sự lãng mạn. Đó chính là sự chấp nhận với những cái
đang có, đã có, sẽ có, và sẽ không bao giờ có. Tất cả chúng ta
đều cần một tình yêu như thế trong đời.”
(sưu tầm)
MEN RƯỢU
Chuyện kể rằng ma quỷ cám dỗ anh chàng nọ
theo phe nó, nhưng anh ta không chịu. Ma quỷ ra ba điều kiện: Một là GIẾT MẸ,
hai là GIẾT VỢ, ba là UỐNG RƯỢU.
Anh ta cân nhắc: Mẹ là người sinh ra mình, dù
chưa đáp đền chữ hiếu thì cũng không thể giết mẹ; vợ là người đồng hành với
mình, nên một xương một thịt, đầu ấp tay gối, chưa thể yêu thương đủ thì cũng
không thể giết vợ; cuộc đời có nhiều lúc buồn, người ta bảo “nhất túy giải vạn
sầu” (rượu có thể giải nhiều nỗi sầu), vả lại uống rượu chẳng hại ai, có chăng
chỉ khổ mình, thôi thì chọn cách này. Xem chừng hợp lý lắm!
Một hớp. Một ly. Một xị. Riết đâm nghiện, trở thành đệ tử ruột của Lưu Linh. Thế rồi một lần nọ, anh ta uống rượu say và cố gắng về nhà, anh ta quậy phá, mẹ và vợ can ngăn không được, anh ta lấy dao chém chết cả mẹ và vợ. Mưu mô ma quỷ thâm độc và tinh vi khôn lường!
Kinh Thánh nói: “Rượu nồng sinh nhạo báng, men say tạo ồn ào, kẻ nào vướng vào đó, đâu
còn là người khôn.” (Cn 20:1) Kinh Thánh phân tích: “Ai kêu: Than ôi? Ai kêu: Khổ quá? Ai cứ gây gổ? Ai phải thở than? Ai
chịu những vết thương vô lý? Ai có đôi mắt đỏ ngầu? Đó là kẻ nấn ná mãi bên ly
rượu, là người đã nếm đủ thứ rượu ngon. Nhìn rượu làm chi: rượu màu đỏ hồng, óng
ánh trong ly, rồi trôi xuống cổ. Nhưng rốt cuộc, rượu như rắn cắn, như nọc độc
hổ mang. Mắt con sẽ thấy những điều kỳ dị, lòng con tuôn ra bao chuyện nhảm
nhí.” (Cn 23:29-33)
Cuộc sống có nhiều thứ phải cảnh giác, nhất là đối với rượu và các loại có chất men. Nó không xấu nhưng người ta xấu vì lạm dụng nó. Cần phải luôn cảnh giác cao độ kẻo hối không kịp!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment