Ngày nay ăn hết, ngày mai chẳng còn
Vô tư chẳng phải hồn nhiên
Cắn dài, bóc ngắn – tất nhiên hại mình
Tích lũy nghĩa tình, tích lũy hồng ân
Chứ đừng tích trữ bạc tiền
Thế gian qua hết, chẳng còn gì đâu
Thế nhưng lại khác nhau nhiều lắm thôi
Tích lũy, tích trữ khác loài
Cái gì còn – mất, rạch ròi tính ngay
Muốn rồi hành động, thế rồi thành quen
Quen rồi không thể bỏ liền
Thế nên cứ cố mãi vẫn phiền mình thôi
Vậy thì vô ích, cả đời tan hoang
Nghĩa là xôi hỏng, bỏng không
Mắt – thân liên đới, cần trong hơn ngoài
Đó là tích lũy cho đời mai sau [*]
Không khôn mà dại thì đau
Chỉ là tích tụ nỗi sầu mà thôi
TRẦM THIÊN THU
[*] Gv 1:16-17 – “Tôi đã gom góp, đã thu thập được nhiều điều khôn ngoan hơn tất cả những vị đã cai trị Giêrusalem trước tôi. Trí tôi đã học hỏi được nhiều điều khôn ngoan, tích lũy được bao nhiêu kiến thức; tôi đã chú tâm phân biệt đâu là khôn ngoan, tri thức, đâu là điên rồ, khờ dại.”
NGỌT – ĐẮNG[Niệm ý Mt 6:19-23 ≈ Lc 12:33-36]
Chết vì mật ngọt – chuyện đời xưa nay
Còn mật đắng chẳng ai say
Lời ngon hứa ngọt cuốn bay lòng người
Tất nhiên cần lắm của đời
Để mà sinh sống, biết cười mà vui
Cái hên thường có cái xui
Quá lo đời hóa ngậm ngùi mai sau
Của trời cần thiết biết bao
Của đời có đó nhưng đâu có bền!
Chỉ vì của cải trần gian
Người ta hờn oán, ghét ghen nhau hoài
Đồng tiền – khúc ruột kết đôi [*]
Kho tàng vô giá: Cái Tôi của mình
Vì tiền mắt lóa, hết tinh
Mắt không còn sáng, thân mình tối thui
Ngọt nay mai hóa đắng thôi
Tối đời chẳng thấy lối trời mà vô
Khôn ngoan theo Chúa Giê-su
Nhưng đời sẽ trách là ngu. Đừng buồn!
Chuyện đời là lẽ đương nhiên
Làn ranh Ngọt – Đắng cần phân rạch ròi
Không tiền thì giống như điên giữa đời
Tháng ngày tích trữ không ngơi
Mà sao chẳng thấy vui cười hả hê
Vì tiền mà thấy đời tê
Tiên đâu chẳng thấy mà ma quỷ nhiều
Thế là sống vội, sống liều
Bởi vì ánh mắt kéo theo việc làm
Càng tham, càng khổ, càng tham
Thế nên đời cứ lo toan sớm chiều
Lo nhiều mà chẳng thỏa nhiều
Mắt nhìn vẫn đói, lòng nào có no
Gom cái nhỏ, góp cái to
Xác và hồn vẫn ốm o gầy mòn
Xin cho tỉnh thức hồng ân
Để xác và hồn sáng ánh mến tin
Xin cho nhẹ gánh trần gian
Kho thiêng tích trữ chẳng mòn mất đâu
Và cái tốt thì lành
Cái đẹp chưa chắc tốt
Sự đời rất chênh vênh
Lại thành công tuyệt vời
Có những người may mắn
Mà lại hóa thiệt thòi [*]
Quý giá ở trên đời
Có người giàu mà khóc
Sướng sao lại không cười?
Muốn họ hạnh phúc luôn
Ngay lúc còn dương thế
Không ai phải ưu phiền
Gần mà lại hóa xa
Bởi chẳng gì chắc chắn
Của người hay của ta?
Nhưng chẳng hề mơ hồ
Kho dưới đất dễ mất
Kho trên trời chẳng hư
[*] Hc 20:9.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment