Bao phen thấy lòng trĩu nặng
Không còn dấu vết niềm vui
Chúa ơi! Con xa Ngài rồi
Bao lần chợt buồn khờ dại
Ngu ngơ nhìn trời giăng mưa
Nghe trái tim như rạn vỡ
Vết buồn nào vẫn chưa khô
Tháng ngày vất vả kiếm sống
Lữ hành chuyến đời xuyến xao
Sớm chiều ưu tư, lóng ngóng
Rưng rưng giọt lệ gieo neo
Ăn năn muộn màng trầm mặc
Lang thang đếm bước chơi vơi
Giọt nào trôi đi tội lỗi
Để lòng còn chút tinh khôi?
Mơ về bến xưa yêu dấu
Êm ả dòng sông Tình Ngài
Say sưa Hồng ân Cứu độ
Linh hồn thư thái nguôi ngoai
Xin thương thứ tha tội lỗi
Con đã phản bội bao lần
Bóng chiều buông trùm thế giới
Con thầm khấn nguyện Hóa công
TRẦM THIÊN THU
✽ Cuộc Chiến Bất Tử – https://tramthienthu.blogspot.com/2023/06/cuoc-chien-bat-tu.html
NHẮM MẮT
Một chàng trai nhận ra thầy giáo dạy tiểu học
của mình trên đường đi. Anh lại gần ông giáo già và hỏi:
– Thầy có nhận ra em không? Em là học sinh
của thầy đây.
– Ừ, thầy nhớ là dạy em hồi lớp ba. Bây giờ
em làm gì rồi?
– Em cũng đi dạy học. Chính thầy có ảnh hưởng
sâu sắc đến em, nên em cũng muốn đi dạy những em nhỏ.
– Vậy sao? Cho phép tôi tò mò một chút, ảnh
hưởng của tôi thể hiện ở việc nào?
– Thầy thực sự không nhớ gì sao? Thầy cho
phép em nhắc lại chuyện cũ nhé.
Có lần, một bạn học đến lớp đeo một chiếc đồng
hồ rất đẹp được bố mẹ tặng. Bạn ấy tháo ra và đặt nó vào ngăn bàn. Em luôn mơ
ước có một chiếc đồng hồ như thế. Em đã không kiềm chế được lòng tham và quyết
định lấy chiếc đồng hồ đó từ ngăn bàn của bạn ấy. Một lúc sau, bạn ấy đến chỗ
thầy, vừa khóc và vừa than bị mất đồ. Thầy nhìn khắp cả lớp một lượt rồi nói: “Ai đã lấy chiếc đồng hồ của bạn, xin hãy
mang trả cho bạn ấy.”
Em rất xấu hổ, nhưng em không muốn bỏ chiếc
đồng hồ ra, do vậy em đã không nhận lỗi. Thầy đi ra đóng cửa lớp lại và ra lệnh
cho tất cả học sinh nam đứng dọc bờ tường. Thầy báo trước: “Thầy sẽ khám túi tất cả các em với một điều kiện: tất cả phải nhắm mắt
lại.” Chúng em nghe lời thầy, và em cảm thấy, đó chính là khoảng khắc đáng
xấu hổ nhất trong thời thơ ấu của mình.
Thầy đi từ đứa này đến đứa khác, sờ từ túi
quần này sang túi quần khác. Khi rút chiếc đồng hồ ra khỏi túi quần của em,
thầy vẫn tiếp tục đi đến đứa học trò cuối cùng. Sau đó, thầy nói: “Các em, tất cả đã xong. Các em có thể mở
mắt ra và đi về bàn của mình.” Thầy đưa trả lại chiếc đồng hồ cho bạn ấy và
không bao giờ nói một lời về sự việc đó.
Ngày hôm đó, như vậy là thầy đã cứu vãn danh
dự và tâm hồn em. Thầy đã không tố giác em là kẻ cắp, kẻ lừa dối, là đứa vô
tích sự. Thầy cũng không cần nói chuyện với em về sự việc đó. Mãi sau này, em
mới hiểu tại sao. Bởi vì, thầy là người
thầy chân chính, nên thầy không muốn làm hoen ố phẩm cách một đứa trẻ chưa
trưởng thành. Bởi vậy, em đã trở thành thầy giáo như thầy.
Cả hai cùng im lặng, bồi hồi nhớ lại chuyện
xưa. Sau đó, thầy giáo trẻ hỏi:
– Chẳng lẽ hôm nay nhìn thấy em, thầy không
nhớ đến chuyện này?
Ông giáo già trả lời:
– Vấn đề là, khi thầy soát túi quần các em,
thầy cũng Nhắm Mắt!
(nguồn: TinhHoa.TV)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment