Để sự sống duy trì
Uống là điều cấp bách
Không thể cứ từ từ
Thấy người ta đói khát
Chúa không thể làm ngơ
Việc cần phải làm gấp
Cho người ta no nê
Có một thằng cu tí
Có năm chiếc bánh thôi
Cùng với hai con cá
Cho đi mà nó cười
Là phần ăn của nó
Chúa cần, nó đưa ngay
Nó không hề ích kỷ
Không sợ đói bữa nay
Người ta ngồi chật cứng
Ai cũng được no nê
Năm ngàn người vui sướng
Thấy phép lạ diệu kỳ
Năm bánh và hai cá
Ít hóa nhiều quá đi
Thu được mười hai thúng
Những miếng vụn còn dư
Thánh Thể lạ hơn nữa
Bánh hóa Thịt Giê-su
Của ăn đàng nhiệm lạ
Cho lữ khách sớm khuya
Xin cho con no thỏa
Nhờ Thánh Thể của Ngài
Kiên tâm vượt bể khổ
Nước Trời về đến nơi
Dù người ta chẳng dám mong ước thầm
Họ không nói, cũng chẳng xin
Nhưng vì trắc ẩn Chúa liền xót thương
Một lời Chúa phán là xong
Nhưng Ngài lại muốn góp chung mọi người
Bánh và cá chỉ ít thôi
Nhưng là phần của con người góp vô
Ngày nay cũng giống ngày xưa
Mỗi người phần nhỏ thành to phần liền
Ngôi nhà có thể cao lên
Nhờ nhiều viên gạch từ nền lên cao
Ở đâu cũng có người nghèo
Vì nghèo mà đói, gieo neo phận người
Trong khi thiếu thốn giữa đời
Phần ăn từ thiện tuyệt vời biết bao
Người đau thì Chúa cũng đau
Đói lòng khổ lắm, làm sao sinh tồn?
Đói lòng lại đói cả hồn
Cầu xin cứu khỏi nỗi buồn, Chúa ơi!
Thần Lương – Thánh Thể của Ngài
Xin nuôi dưỡng suốt cuộc đời phàm nhân
Đại lễ của Do Thái
Chúa ngước lên nhìn thấy
Nhiều người đến với mình
Chúa cảm thấy thương tình
Muốn cho họ no thỏa
Mà người ta đông quá
Bánh đâu cho họ ăn?
Hỏi môn đệ thử xem
Phi-líp-phê kinh ngạc
Dù mỗi người một chút
Hai trăm quan đáng gì
Thấy có một bé thơ
Cầm năm chiếc bánh lúa
Cùng với hai con cá
Nhưng chẳng thấm vào đâu!
Chúa Giê-su nói mau
Rằng bảo họ ngồi xuống
Số đàn ông có khoảng
Phải tới năm ngàn người
Ngài ngước mắt lên trời
Dâng lời tạ ơn Chúa
Tất cả người ngồi đó
Bánh và cá nhận đều
Tuỳ ý ăn ít, nhiều
Ai cũng được no thỏa
Ngài bảo các môn đệ
Thu lại những miếng thừa
Các môn đệ đi thu
Những miếng thừa còn lại
Đầy mười hai thúng đấy
Thật lạ lùng quá đi!
Ai cũng thấy diệu kỳ
Hẳn đây là ngôn sứ
Đấng mà cả thiên hạ
Vẫn ngày đêm mong chờ
Ngài liền lánh mặt đi
Một mình đi lên núi
Vì biết họ sẽ tới
Tôn Ngài lên làm vua
TRẦM THIÊN THU
MẺ CÁ KỲ CỤC
Một ngày cuối tháng Tư, trời đen ngòm, biển đen thui, Đức Giêsu tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Vũng Áng, Hà Tĩnh.
Hôm đó có ông Phêrô, ông Tôma, ông Nathanaen, các người con ông Dêbêđê và hai môn đệ khác nữa. Ông Phêrô nói với các bạn thuyền chài:
– Tớ đi đánh cá đây.
Các ông kia cùng nói:
– Chúng tôi cùng đi với anh.
Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.
Khi trời đã sáng, Đức Giêsu đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Thầy Giêsu. Ngài nói với các ông:
– Này các chú, không có gì ăn ư?
Các ông trả lời:
– Thưa không.
Ngài cười và bảo các ông:
– Các chú cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá.
Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.
Sau khi gọi các thuyền bạn đến giúp kéo lên, các ông ngạc nhiên vì cá đâu mà nhiều đến thế, nhưng các ông chợt tá hỏa vì chẳng thấy con cá nào quẫy chi hết. Chúa Giêsu hỏi:
– Các chú có làm theo lời Thầy dặn không vậy?
Phêrô nhanh nhảu:
– Dạ, có. Tụi con thả lưới bên phải mạn thuyền.
– Thế các chú đánh cá ở đâu?
– Dạ, ở Vũng Áng.
Chúa Giêsu lắc đầu:
– Chết thật! Biển vùng đó nhiễm độc hết rồi.
– Giờ làm sao hả Thầy?
– Đổ bỏ chứ sao nữa. Ăn vào dị ứng liền. Chớ có ăn!
Các ông gãi đầu và thở dài:
– Tiếc thế nhỉ!
– Tiếc cũng không được. Thôi, lát nữa theo Thầy về Do Thái. Ở Việt Nam này nguy hiểm lắm. Rán sức chịu đói tới biển Galilê đánh ít cá về ăn sau vậy. Thôi chúng ta đi!
– Dạ.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment