Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2022

CHUYỆN TRỜI – CHUYỆN ĐỜI

ĐƯỢC CHÚA RƯỚC VỀ

Tôi nằm trong quan tài suy nghĩ về ý nghĩa của kiếp hiện sinh. Ban đêm nhà quàn đóng cửa, buồn heo hút, tôi đâm ra sợ. Sợ ma! Sau khi đi thăm một vài nơi ở thế giới của Dante, tôi được đưa ra trước Tòa Phán Xét. Tôi là người Công giáo, tôi phải trả lời về tất cả những hành vi và ý nghĩ của tôi lúc còn sống. Ôi, Ngày Thịnh Nộ!

Nếu linh hồn tôi có tội trọng, tôi sẽ phải xuống Hỏa Ngục, chịu lửa thiêu đốt đời đời. Nếu linh hồn tôi không có tội trọng và trong trắng như gương, tôi sẽ được lên Thiên Đàng ngay lập tức. Nhưng nếu linh hồn tôi, tuy không có tội trọng, nhưng không trong sáng như gương, nghĩa là còn lợn cợn bụi trần, thì tôi sẽ đi đâu? Tôi sẽ phải xuống Luyện Ngục một thời gian để lửa đốt con người tôi cho sạch những lợn cợn, và sau đó tôi mới được lên Thiên Đàng. Thời gian ở Luyện Ngục, có thể là 10 năm, 20 năm, 50 năm,... tuỳ trường hợp nặng, nhẹ. Mà tôi thì như quý vị đã biết, nhiều lợn cợn lắm, thể xác cũng như tâm hồn. Có lẽ phải ở Luyện Ngục cả mấy trăm năm.

Tôi được đưa đến Tòa Phán Xét. Chưa đầy 5 phút, có tiếng loa: “Ai có vợ, và đã sống với vợ từ 30 năm trở lên, hãy đứng sang bên phải.” Tôi lễ mễ chạy theo tiếng loa, đứng sang bên phải. Đông lắm, người nào trông cũng thiểu não quá sức. Hai phút sau, có tiếng vọng từ trời cao:

– Các con yêu mến, lúc còn sống, các con có vợ và đã ở với vợ trên 30 năm, như thế các con được coi như đã ở Luyện Ngục cả mấy trăm năm rồi, các con sạch mọi tội lỗi và đáng được lên Thiên Đàng ngay lập tức để hưởng Thánh Nhan Chúa.

Mọi người đều hoan hô. Một ông già Mỹ móm mém, phều phào: “All right!” Tôi cũng phều phào: “All right!”

(sưu tầm)

 Phục Vụ Đức Kitô Nơi Người Nghèo
     https://tramthienthu.blogspot.com/2023/07/phuc-vu-uc-kito-noi-nguoi-ngheo.html
 Đối Thoại Chân Thành – https://tramthienthu.blogspot.com/2013/07/oi-thoai-chan-thanh.html
 Không Có Linh Cẩu, Chỉ Có Thánh Nhân
     https://tramthienthu.blogspot.com/2023/07/khong-co-linh-cau-chi-co-thanh-nhan.html

LÊN THIÊN ĐÀNG

Ngày xưa, một bác nông dân ngoan đạo qua đời. Bác đến trước cổng Trời. Một lãnh chúa rất giàu, chết cùng một lúc với bác, cùng đến cổng Trời lúc bác đến. Thánh Phêrô mang chìa khóa đến mở cửa đón ông ta vào.

Hình như Thánh Phêrô không thấy bác nông dân nên đóng sập cửa lại. Đứng bên ngoài, bác nông dân nghe rất rõ tiếng đàn hát đón chào lãnh chúa lên trời. Cuối cùng yên tĩnh trở lại.

Thánh Phêrô trở ra, mở cửa Trời cho bác nông dân vào. Bác tưởng là cũng sẽ có đàn hát đón chào. Nhưng bốn bề lặng ngắt. Dĩ nhiên cuộc tiếp đón thân mật, các thiên thần ra đón bác, nhưng không có đàn hát. Bác nông dân hỏi Thánh Phêrô tại sao người ta không đàn hát đón bác như đón vị lãnh chúa. Bác thấy hình như ở trên Trời cũng bất công như ở trần gian.

Thánh Phêrô bèn trả lời: “Không phải đâu, chúng tôi quý bác như bất cứ một người nào khác. Bác sẽ được hưởng thú vui trên trời này như vị lãnh chúa giàu có kia. Nhưng bác phải hiểu là những nông dân như bác thì ngày nào cũng có người lên Trời. Nhưng lãnh chúa giàu có thì hàng trăm năm mới có một người.”

Bác nông dân lắc đầu rồi cúi đầu u sầu!

(sưu tầm)

KÉN CHỒNG

Hò ớ... Thân gái mười hai bến nước, đò thì nhiều mà hổng dám bước sang ngang, lỡ trật gánh giữa đàng lại phải lo kiếm người tài đức. Nhưng thấy bèo trôi theo nước, em lại e phai lạt mảnh má hồng...

Em muốn lấy anh kiến trúc làm chồng, nhưng sợ ảnh người hay kẻ vạch.

Em muốn lấy anh khí tượng thuỷ văn rành mạch, nhưng người đâu toàn tính chuyện mây mưa.

Em muốn lấy anh đầu bếp dễ ưa, nhưng rầu ảnh hay đòi nếm trước.

Em muốn lấy anh thuế vụ nhà nước, ngặt ảnh hay đòi xuống đòi lên.

Em hổng chê anh bán vé số nghèo hèn, nhưng sợ ảnh hay cào hay bóc.

Em muốn làm vợ anh uốn tóc, nhưng ngán bị đè cổ đè đầu.

Em tính chọn kho bạc làm dâu, nhưng sợ ảnh hay săm soi thiệt giả.

Em muốn lấy anh làm đồ nhựa cho khá, nhưng người đâu đổ tháo tùm lum.

Em muốn lấy anh điện lực nhà cửa sáng trưng, nhưng ngại ảnh hay giật, cắt nửa chừng bất tử.

Em muốn lấy anh luật sư lịch sự, nhưng chán đàn ông nhiều tiếng nhiều điều.

Em muốn lấy anh làm gạch men đáng yêu, nhưng sợ ảnh chê: “Xê ra, mít!” (Ceramic).

Em muốn lấy anh bán thuốc trừ sâu thanh lịch, nhưng ghét ảnh hay dặn dò bảo đảm cách ly.

Em muốn lấy anh cấp thuỷ có uy, nhưng hổng ưa hay đào hay bới.

Em muốn chàng ca sĩ hỏi cưới, mà ớn người khi giáng khi thăng.

Em muốn lấy anh nha sĩ siêng năng, nhưng e không lúc răng long đầu bạc.

Em muốn lấy anh nhà báo cho chắc, nhưng chán ảnh cái gì cũng đem mổ xẻ trọi trơn.

Hò ớ… Nghĩ đi nghĩ lại em thấy tủi hờn.

Em đâu có hay kén chọn mà sao vẫn cô đơn một mình?!

(lượm)

MỘT GIẤY và MỘT ĐỜI

Một tờ giấy khai sinh = Bắt đầu cả đời.

Một tờ giấy tốt nghiệp = Phấn đấu cả đời.

Một tờ giấy kết hôn = Giày vò cả đời.

Một tờ giấy thăng quan = Đấu tranh cả đời.

Một tờ giấy bạc (tiền) = Nhọc nhằn cả đời.

Một tờ giấy khen = Hư vinh cả đời.

Một tờ giấy khám bệnh = Đau khổ cả đời.

Một tờ giấy điếu văn = Kết thúc cuộc đời.

Mấy tờ giấy nhạt ấy = Hiểu rõ cả đời.

Quên đi những tờ giấy ấy = Vui vẻ cả đời.

Bước thêm bước nữa, thêm một tờ hôn thú = Kết liễu cuộc đời.

(lượm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment