[Niệm ý Mt 23:13-32]
Mình không thích
thì cứ mặc người khác
Việc người ta mắc mớ chi tới mình?
Ấy vậy mà có những kẻ hợm mình
Đó là các kinh sư và Biệt Phái
Vô Nước Trời thì
họ không hề khoái
Rồi lại còn ngăn cản người khác vô
Tìm đủ cách để họ vơ vét về
Mặc ai khổ, họ mưu mô cướp hết
Việc người ta mắc mớ chi tới mình?
Ấy vậy mà có những kẻ hợm mình
Đó là các kinh sư và Biệt Phái
Rồi lại còn ngăn cản người khác vô
Tìm đủ cách để họ vơ vét về
Mặc ai khổ, họ mưu mô cướp hết
Dáng khiêm cung khi cầu nguyện, đọc kinh
Để ý xem có ai đó nhìn mình
Giỏ sách kinh lúc nào cũng có sẵn
Tỏ ra mình chẳng có ý xấu xa
Nhưng hành động thì lén lút, gian tà
Nên Chúa bảo: “Đồ ngu si mù quáng!”
Rơi nước mắt cá sấu xin xót thương
Khi vơ vét thì hống hách, ngược ngang
Sao không khóc thương những ai đau khổ?
Rủ người ta theo đạo rồi làm ngơ
Thậm chí lôi họ xuống Hỏa Ngục kia
Vì làm cớ cho người ta vấp phạm
Để bảo vệ công lý và công bình
Cho chúng con nhìn kỹ và mắt tinh
Chứ không nghe kẻo bị lừa hóa dại
KHỐN
[Niệm ý Mt 23:13-32]
Dốt mà lại chảnh, tưởng “ngon” hơn người
Chỉ ưa những thứ bề ngoài
Giả hình, xảo trá, nói lời chua ngoa
Khốn thay, hỡi các kinh sư
Pha-ri-sêu nữa, lọc lừa mà thôi!
Khác chi mồ mả tô vôi
Chỉ đẹp bên ngoài, hôi thối bên trong
Mãng xà độc hại vô cùng
Hứa thề đủ thứ, nói xong quên liền
Tỏ ra công chính, nhân hiền
Lọc con muỗi nhỏ, nuốt con lạc đà
Ăn chơi vô độ sớm khuya
Hại dân, hại nước, chẳng từ gì đâu
Ăn trên, ngồi trước, chỗ cao
Liếc ngang, liếc dọc, dao cau mắt nhìn
Thấy ai yếu nước dần chìm
Tiện tay đúng lúc thì dìm chìm luôn
Thời nay lắm kẻ vinh thân
Phì da quen sống cốt yên thân mình
Ai nghèo ai khổ mặc tình
Chết người chứ chẳng chết mình mà lo!
Thế thì sẽ trốn nơi mô
Để mà Hỏa Ngục không vô, hỡi người?
CHUỖI KHỐN
[Niệm ý Mt 23:13-32]
Không muốn vào Nước Trời
Mà còn khóa chặt cửa
Ngăn cản hết mọi người
Cướp phá thỏa tham lam
Vẫn đọc kinh, cầu nguyện
Tỏ ra rất hiền ngoan
Khuyên người khác rất hay
Nhưng khi họ theo đạo
Đẩy xuống hoả ngục ngay
Mà dạy khôn, dẫn đường
Muốn tỏ ra mình sáng
Thề thốt chuyện bất lương
Mình công chính, nhân từ
Nhưng coi thường công lý
Lọc muỗi, nuốt lạc đà
Rửa đồ sạch bên ngoài
Nhưng bên trong hôi thối
Cướp bóc rồi ăn chơi
Như mồ mả tô vôi
Bên trong đầy giòi bọ
Đủ thứ ô uế thôi
Tính những chuyện hại người
Khiến máu hiền nhân đổ
Xong phủi tay rồi thôi
Môi miệng đầy lời thương
Nhưng khinh người nhỏ bé
Trái ngược với Tin Mừng
Chứng tỏ bản lĩnh mình
Đua nhau tìm sự lạ
Bàn tán chuyện linh tinh
Và biện hộ lỗi lầm
Rồi tiếp tục tái phạm
Lại chê trách anh em
Để có thể nên Khôn
Lạy Thiên Chúa nhân hậu
Xin thương xót cứu con!
CÁI KHỐN
“Khốn thay những tâm hồn hèn nhát, những bàn tay rã rời, và người tội lỗi lập lờ nước đôi. Khốn thay quả tim nao núng vì không tin tưởng: chính vì vậy nó không được chở che.” (Hc 2:12-13)
Hồn hèn, tay nhát, nước đôi lập lờ
Tim nao núng, chẳng tin chi
Thì có cái gì che chở nó đâu?
Suốt ngày làm chuyện tào lao
Rượu chè, cờ bạc, chiêm bao, sớm chiều
Ngông nghênh, ngang ngược, tự kiêuRượu chè, cờ bạc, chiêm bao, sớm chiều
Lừa thầy, phản bạn, lắm điều thị phi
Hại người, cướp của sớm khuya
Dù trẻ hay già cũng chẳng tha ai
Ngông nghênh vỗ ngực ta đây
Loại người ranh mãnh xưa nay hợm mình
Khốn vì cái thói yêu tinh
Công khai cướp cạn, tưởng mình là khôn
Chúa Trời kiên nhẫn từ nhân
Ác nhân đừng tưởng Ngài quên lãng rồi
Có ngày phải chịu xử thôi
Bao người khóc hận vì cười trước kia
Cái khôn, cái khốn liền kề
Chữ khôn rất tuyệt, “sắc” vô khốn liền!
To đầu chưa chắc đã khôn
Lớn chức, nhiều quyền có hãnh diện chi?
Chưa khôn đã khốn thì nguy
Phúc chưa được hưởng, Chúa chê trách rồi! [*]
[*] Mc 9:35 – “Ai muốn làm người đứng đầu thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người.”
NGU NGƠ CON[Niệm ý Mc 8:14-21 ≈ Mt 16:5-12]
Mắt thì có đó mà như không tròng
Có tai mà cũng như không
Nghe mà không hiểu, không thông được gì!
Từng giờ, từng phút cứ qua
Biết bao điều lạ vậy mà không hay
Cứ đòi phép nọ, dấu này
Chưa nhìn tận mắt, không tài nào tin!
Lòng con sỏi đá vô tình
Đại ngu mà cứ tưởng mình giỏi giang
Nguyện xin Thiên Chúa xót thương
Thứ tha, thánh hóa, khiến lòng mềm ra
Giúp con nhận biết sâu xa
Điều bình thường cũng vẫn là Hồng ân
Đời con lắm nỗi đa đoan
Xin thương dìu dắt, đỡ nâng từng ngày!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment