Không ai là quan
tòa trong vụ án của chính mình. Một danh nhân đã nói như vậy. Tại sao? Bởi vì
ai cũng có tội, chẳng ai nhân từ trừ một mình Thiên Chúa. (Mc 10,:18) Vì thế,
Ngài dạy phải cố gắng sống nhân từ như Chúa Cha (Lc 6:36) và nỗ lực hoàn thiện.
(Mt 5:48)
Có nhân từ mới biết yêu thương, có yêu thương mới biết tha thứ. Có tình yêu thương thì người ta có thể làm được mọi chuyện, ngay cả tử thần cũng không thể làm cho họ nao núng, sợ hãi, hoang mang,...
Biết yêu thương
là nên giống Thiên Chúa, vì Ngài là tình yêu. (1 Ga 4:8 và 16) Nhà hóa học
Orlando Aloysius Battista (1917-1995), người Mỹ gốc Canada và là một tín hữu
Công giáo ngoan đạo, nói: “Điểm yếu nhất
của hầu hết người ta là do dự nói lời yêu thương người khác khi họ còn sống.”
Một nhận xét chính xác, nhưng đó là điều đáng buồn cho loài người chúng ta!
Vấn đề giàu – nghèo liên quan sang – hèn. Giàu sang và
nghèo hèn về lĩnh vực gì mới là quan trọng. Có người giàu mà chẳng sang, có
người nghèo mà không hèn. Không lấy bậy của ai, đó là người giàu; không bị nhục
với ai, đó là người sang. Thi sĩ Rainer Maria Rilke (1875-1926), người Áo, nói:
“Có điều kỳ diệu xảy đến với những người
thực sự biết yêu thương: họ càng cho nhiều thì họ càng có nhiều.” Có nhiều thứ
gì cũng là “giàu,” nhưng cái “có” tỷ lệ thuận với cái “cho” ở đây không nên chỉ
hiểu về lĩnh vực vật chất. Những người thực dụng và ưa hình thức thì chắc chắn
sẽ không thích “kiểu giàu” như vậy.
Tuy nhiên, đối
với Thiên Chúa thì cái giàu là cái nghèo – và ngược lại. Đó là triết-lý-sống
của Nước Trời, được đề cập trong Hiến Chương Nước Trời – Bát Phúc, Tám Mối Phúc.
(Mt 5:3-12)
1. VỤ ÁN NHÂN
NGHĨA
Abraham Lincoln (1809-1865) nổi tiếng với
“Emancipation Proclamation” (Tuyên Ngôn Giải Phóng) năm 1863, giải thoát những
người nô lệ. Ông được hậu thế tôn vinh là anh hùng dân tộc, hy sinh vì quyền tự
do của con người, và là một trong 4 tổng thống vĩ đại nhất lịch sử nước Mỹ,
được khắc chân dung lên núi đá Rushmore cùng Georges Washington, Thomas
Jefferson và Theodore Roosevelt.
Xuất thân từ gia đình nghèo, cha mẹ mù chữ, Lincoln
trải qua tuổi thơ rất gian khó. Với trí thông minh vượt trội và nghị lực, ông
mong theo đuổi con đường học tập để thay đổi số phận nhưng cha mẹ ông muốn con
trai tham gia lao động để nuôi sống bản thân và gia đình, ông phải bỏ nhà đi kiếm
tiền và học luật. Ông được nhiều người giúp đỡ, trong đó có vợ chồng nông dân
Hannah và Jack. Tuần vài lần, Lincoln đến nhà vợ chồng này cùng ăn uống, chuyện
trò, trông trẻ và giúp bổ củi. Ra trường, Lincoln luôn quan tâm giúp đỡ người
nghèo.
Năm tháng trôi qua, Lincoln được bầu vào Cơ
quan Lập pháp của nước Mỹ và bắt đầu thực hành lật. Con trai của vợ chồng
Hannah là William đã là một thanh niên mạnh mẽ, tốt bụng và hào phóng, nhưng
khá liều lĩnh.
Một cuộc cắm trại năm 1857 xảy ra vụ ẩu đả
giữa William với Metzker và Norris. Không ngờ 3 ngày sau Metzker tử vong. Kết
quả giám định cho thấy nạn nhân bị đánh, có hai vết bầm lớn ở đầu và mắt phải.
William và Norris bị bắt và bị kết tội sát nhân. Vợ chồng Hannah suy sụp. Ông
Hannah vốn ốm yếu và chết, ông dặn vợ kiếm tiền để cứu con.
Lúc này Lincoln đã kết hôn, bận rộn với công
việc mới, được bầu vào Quốc hội, là một luật sư giỏi và nhân vật quan trọng của
bang Illinois. Ông vẫn dành thời gian quan tâm, theo dõi về vùng đất từng cưu
mang ông thời tuổi trẻ. Khi biết tin về vụ án xảy ra với William, ông viết thư
cho bà Hannah đề nghị được bào chữa miễn phí.
William không nhận tội và chờ làm việc với
luật sư nên Norris được tách ra xét xử trước. Norris bị xét xử trong phiên tòa
tháng 5-1958, khai mình và William cùng đánh Metzker, nhưng những cú đánh của
William khiến nạn nhân chết. Norris bị kết án tù 8 năm. Luật sư Lincoln xem lời
khai được trình bày trong phiên tòa xét xử Norris, biết bằng chứng chống lại
thân chủ của mình là Allen, tuyên bố thấy William tấn công Metzker vào đầu bằng
súng cao su. Luật sư Lincoln biết đó là chứng cứ mấu chốt của vụ án, ông cũng
linh cảm William bị oan.
Phiên sơ thẩm xét xử William diễn ra ngày 7-5-1858.
Nhân chứng Allen thề thốt đã thấy bị cáo tấn công Metzker bằng khẩu súng cao su
to, cho rằng Norris tiếp tay cho cuộc tấn công, nhưng William mới là sát nhân
thực sự. Lincoln điềm tĩnh bước lên, mời nhân chứng trở lại, kể lại mọi chuyện
và dồn anh ta với nhiều chi tiết: William dùng loại vũ khí gì, cầm tay nào, đánh
vào bên nào đầu nạn nhân, bị cáo mặc quần áo thế nào? Allen ấp úng.
Bất ngờ Lincoln lấy ra cuốn niên giám năm
1857, và chỉ tay vào ngày 29-8, đêm đó xảy ra án mạng. Ông đưa cho nhân chứng
và yêu cầu nói to cho bồi thẩm đoàn biết mặt trăng hôm đó đang ở giai đoạn nào.
Allen đọc: “Hôm đó trăng khuyết gần như hoàn toàn. Nhân chứng khó có thể nhìn
xa 5m, chứ nói chi 50m. Cuộc đối chất đầy kịch tính đến nỗi phiên tòa phải hoãn
ngay lập tức.
Lần xử sau, người ta chỉ trích Lincoln, nhưng
ông vẫn điềm đạm cởi áo khoác, bước lên và nói: “Đầu tiên, tôi muốn nhấn mạnh, tôi không nhận tiền trong vụ bào chữa
này.” Ông kể về 6 năm được gia đình William cưu mang, những nông dân bần
cùng nhưng lương thiện và hào hiệp. Ông tiếp tục thảo luận về chứng cứ nguỵ tạo
trong vụ án. Khi ông ngồi xuống, nhiều bồi thẩm viên đã rơi nước mắt. Bà Hannah
bật khóc. Người ta kể lại với vẻ thán phục: “Những
lập luận của ông Lincoln như có sức thôi miên, vừa quyết liệt vừa đầy xúc cảm.”
Tất nhiên hôm đó William thoát tội sát nhân nhờ luật sư Abraham Lincoln.
Điều gì hợp ý
Chúa thì thuận buồm xuôi gió. Thiên Chúa toàn năng có thể làm mọi sự, từ không
thành có, từ có hóa không. Ngài là Đấng xót thương, “mau quên” lỗi lầm của tội
nhân, nhưng Ngài nhớ mãi những gì tội nhân thực hiện với ý tốt – dù chỉ là điều
nhỏ nhoi. Thật lạ lùng, chính sự khốn nạn của chúng ta đã khiến Thiên Chúa động
lòng trắc ẩn. Thánh Vịnh gia đã thốt lên: “Khi
Chúa dẫn tù nhân Sion trở về, ta tưởng mình như giữa giấc mơ. Vang vang ngoài
miệng câu cười nói, rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.” (Tv 126:1-2a) Mơ mà
thật. Quá bất ngờ, quá ngạc nhiên, ngay cả dân ngoại cũng bàn tán: “Việc Chúa làm cho họ, vĩ đại thay!” (Tv
126:2b)
Thế cờ cuộc đời
chúng ta ở thế bí, bị triệt buộc, nhưng Thiên Chúa đã đảo ngược thế cờ, chuyển
bại thành thắng, đổi buồn thành vui, biến nước mắt thành tiếng cười: “Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai
sau khấp khởi mừng. Họ ra đi, đi mà nức nở, mang hạt giống vãi gieo; lúc trở
về, về reo hớn hở, vai nặng gánh lúa vàng.” (Tv 126:5-6) Niềm hạnh phúc quá
lớn, vượt ngoài ước mong, trên cả tuyệt vời!
Mất Chúa là mất trắng. Có Chúa là có tất cả. Một khi tin
nhận và theo bước Chúa, người ta bất chấp mọi đau khổ, kể cả cái chết. Thánh Phaolô thổ
lộ: “Tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi,
so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Kitô Giêsu, Chúa của tôi. Vì Người,
tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Kitô và được kết hợp
với Người.” (Pl 3:8-9a) Đối với những người không có đức tin hoặc chưa hiểu
được ý nghĩa của sự đau khổ, họ coi những người “cam chịu đau khổ” là những
người “không bình thường,” có thể là “điên khùng” hoặc “có vấn đề” về tâm thần.
Tuy nhiên, ai khoe mình khôn ngoan thì lại là điên rồ, ngu xuẩn. (x. Rm 1:22)
Con người vốn dễ
ảo tưởng, dễ ngủ quên trong chiến thắng, thế nên phải luôn cảnh giác cao độ, vì
tính kiêu ngạo lúc nào cũng chỉ rình “bật lên” bất cứ lúc nào. Thói kiêu ngạo
có thể len lỏi vào những công việc đạo đức, nó có thể làm mờ mắt của chúng ta,
khiến chúng ta lầm tưởng mình tốt lành, đôi khi chỉ là giả hình. Kiêu ngạo là
đốm lửa nhỏ nhưng lại rất mạnh, trong thoáng chốc nó có thể thiêu rụi hết những
gì chúng ta đã khó nhọc tạo dựng. Rất khó khăn và tốn thời gian xây dựng, nhưng
phá bỏ thì rất mau, một que diêm đủ thiêu rụi tất cả.
Tất cả tín nhân
chúng ta phải luôn sẵn sàng để Thiên Chúa chiếm hữu mình, để chúng ta thuộc
trọn về Ngài, và học được bài học của Thánh Phaolô: “Nói thế, không phải là tôi đã đoạt giải, hay đã nên hoàn thiện đâu;
nhưng tôi đang CỐ GẮNG CHẠY TỚI, mong chiếm đoạt, bởi lẽ chính tôi đã được Đức
Kitô Giêsu chiếm đoạt. Thưa anh em, tôi không nghĩ mình đã chiếm được rồi. Tôi
chỉ chú ý đến một điều là QUÊN ĐI CHẶNG ĐƯỜNG ĐÃ QUA, để LAO MÌNH VỀ PHÍA TRƯỚC.
Tôi chạy thẳng tới đích, để chiếm được phần thưởng từ trời cao Thiên Chúa dành
cho kẻ được Người kêu gọi trong Đức Kitô Giêsu.” (Pl 3:12-14) Mong lắm
thay!
2. VỤ ÁN THƯƠNG
XÓT
Đây là trọng án
đặc biệt được Thánh Gioan tường thuật qua trình thuật Ga 8:1-11. Một phụ nữ bị
bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Tội rành rành ra đó, nhưng chị được trắng án
nhờ Thẩm Phán Giêsu Kitô. Kinh Thánh không cho biết tên phụ nữ này, có lẽ vì tế
nhị, thế nên đừng suy diễn ra cô kia, bà nọ!
Đó là Tình Khúc
Thương Xót với giai điệu êm đềm của những nốt tha thứ. Thánh sử Gioan cho biết
rằng hôm đó Chúa Giêsu trở lại Đền Thờ lúc trời vừa tảng sáng. Toàn dân đến với
Ngài để lắng nghe Ngài giảng dạy. Ngay lúc đó, các kinh sư và nhóm Biệt Phái dẫn
một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình đến trước mặt Ngài. Họ để chị đứng ở
giữa, rồi nói với Ngài: “Thưa Thầy, người
đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại tình. Trong sách Luật, ông Môsê truyền
cho chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao?” Nghe có
vẻ tốt lành, nhưng chỉ là đạo đức giả!
Thật ra họ nói
thế để thử Ngài, tìm cách gài bẫy Ngài để có chứng cứ mà tố cáo Ngài. Không hề nói
gì, Ngài cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất. Thế nhưng họ cứ hỏi mãi, Ngài ngước
lên và nói: “Ai trong các ông sạch tội
thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi.” Rồi Ngài lại cúi xuống viết trên đất. Họ
cứng lưỡi. Và rồi chẳng ai bảo ai, họ lần lượt kẻ trước người sau, bắt đầu từ
những người lớn tuổi. Rõ ràng càng nhiều tuổi càng nhiều tội. Bao nhiêu cục đá
còn đó cho thấy có bấy nhiêu người bỏ đi...
Cuối cùng không
còn ai, chỉ còn lại Chúa Giêsu và nữ tội nhân. Ngài nhìn chị và hỏi: “Này chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị
sao?” Chị đáp: “Thưa ông, không có ai
cả.” Chắc là chị vẫn run, dù chỉ còn chị đối diện với Chúa Giêsu. Chị run
một phần vì chưa hết sợ bị ném đá, một phần vì quá xấu hổ. Chắc hẳn chị cũng đã
nghe người ta bàn tán về Ông Giêsu, và hôm nay chính con người đó đang ở bên
cạnh chị.
Ánh mắt nhân từ
của Chúa Giêsu soi thấu tâm hồn chị và chị nhận ra mình là kẻ tội lỗi khốn nạn.
Chị đang hồi sinh và bắt đầu hành trình cuộc đời mới. Chúa Giêsu ôn tồn: “Tôi cũng vậy, tôi không lên án chị đâu!
Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!”
Lúc này chị lại
run, nhưng chị không run vì sợ, mà chị run vì hạnh phúc và sung sướng: Chị được
trắng án và thoát án tử, nghĩa là chị được tái sinh. Chắc chắn không còn niềm
vui nào to lớn hơn và mãnh liệt hơn nữa. Lòng Thương Xót tỏa ánh sáng Tha Thứ,
bao la và tròn đầy mãi mãi – từ hồng hoang tới đời đời.
Phụ nữ ngoại tình
kia là “hình bóng” mỗi chúng ta. Thiên Chúa không chỉ tha thứ mà còn giải án
tuyên công. Chúng ta được trắng án nhờ Chúa thương xót, thế thì chúng ta không
thể không xóa án cho nhau – nghĩa là chúng ta cũng phải mau mắn tha thứ cho tha
nhân, không chỉ tha 7 lần mà là 70 x 7, (Mt 18:22) tha hằng ngày và tha mãi mãi
– bất kỳ lúc nào.
Chúa Giêsu có
quyền xét xử nhưng Ngài không kết án, phàm nhân không có quyền xét xử nhưng lại
tìm mọi cách để kết án, thích xử mà không thèm xét. Than ôi!
Lạy Thiên Chúa từ bi nhân
hậu, xin cảm tạ Ngài luôn thương tình tha thứ. Xin gia ân tăng lực để chúng con
sống làm chứng Lòng Thương Xót của Ngài, mọi nơi và mọi lúc, hôm nay và mãi mãi.
Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại.
Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không biết cố ý hay vô tình mà thấy người ta vẫn “lẫn lộn” phụ nữ ngoại tình là Maria Mađalêna. Vấn đề quan trọng chứ không bình thường! Xin mời “phân biệt” qua 2 bài viết này:
https://tramthienthu.blogspot.com/2014/07/nguoi-phu-nu-toi-loi-la-ai.html
2. Chân Dung Thánh Maria Mađalêna
https://tramthienthu.blogspot.com/2013/07/chan-dung-thanh-maria-maalena.html
✽ Con Mắt – https://tramthienthu.blogspot.com/2016/01/con-mat.html
✽ Con Người – https://tramthienthu.blogspot.com/2014/03/con-nguoi.html
✽ Con Rắn – https://tramthienthu.blogspot.com/2014/04/con-ran_9.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment