Phải XIN vì không có
Xin thì Chúa cho ngay
Cứ vâng theo ý Chúa
Mọi thứ được tràn đầy
Phải TÌM vì không thấy
Tìm với lòng thiết tha
Cứ tìm hoài, tìm mãi
Sẽ được thỏa ước mơ
Phải GÕ vì cửa đóng
Gõ rồi cửa mở ra
Thiên Chúa của kẻ sống
Chẳng khép chặt bao giờ
Chúa thấu suốt mọi sự [1]
Hữu hình và vô hình
Ngay cả điều chưa nghĩ
Ngài cũng đã biết rành [2]
Ngài đã am tường hết
Dù chưa thốt nên lời [3]
Nên đâu cần lải nhải
Nói lắm, mỏi miệng thôi
Ca-in dù có tội
Chúa vẫn bảo vệ luôn
Ai dám hại người ấy
Bị phạt gấp bảy lần [4]
Thiên Chúa là Đấng thánh
Chỉ muốn điều tốt lành
Ngay cả người bất chính
Vẫn được Ngài thương tình
Cứ thành tâm sám hối
Chúa sẵn sàng tha ngay
Dù núi tội, biển tội
Tình Chúa vẫn phủ đầy
TRẦM THIÊN THU
[1] 1 Sb 28:9b; Gđt 8:14; Et 4:17d; Et 5:1a; 2 Mcb 6:30; 2 Mcb
7:35; 2 Mcb 9:5; 2 Mcb 12:22; 2 Mcb 15:2; G 28:27; Tv 139:2; Cn 16:2; Cn 21:2;
Cn 24:12; Kn 1:6; Kn 7:23; Hc 23:19; Hc 42:20; Gr 10:12; Gr 11:20; Gr 20:12; 1
Cr 2:10; 1 Cr 12:4-6; 1 Ga 3:20.
[2] Tv 139:2.
[3] Tv 139:4.
[4] St 4:15.
[Niệm ý Mt 7:7-12 ≈ Lc 11:9-13]
Mình mong thì người cũng muốn
Điều tốt ai cũng ước ao
Cục đường sao lại giành hết
Cục muối khó nuốt mới trao?
Cái gì khó thì đùn đẩy
Cái gì dễ thì chẳng chê
Tưởng mình khôn, còn người dại
Thế nên khoác lác, so đo
Gõ cửa thì sẽ được mở
Nhưng tò mò thì đừng mơ!
Cố tìm sẽ được hiển thị
Vu vơ ắt chẳng ích gì!
Cứ xin thì được trao tặng
Nhưng phải đúng ý Chúa Trời
Lải nhải như nợ lãi nặng
Càm ràm vô ích mà thôi!
Giản dị, thành tâm cầu nguyện
Hướng tâm lên Chúa chí nhân
Cần gì Chúa đã tường tận
Biết xin sao chẳng tạ ơn?
Điều gì đêm mơ ngày ước
Hãy thể hiện với tha nhân
Lời cầu yêu thương chân thật
Thiên Chúa chấp nhận, ban liền
Kinh ngắn, kinh dài thuộc hết
Cung than, điệu ngắm làu làu
Nhưng chỉ như máy, như vẹt
Chẳng tâm tình, ích gì đâu!
Chúa lắc đầu và chê trách
Môi miệng lời lẽ rất gần
Còn tấm lòng thì xa lắc
Khốn thay sáo ngữ, xảo ngôn! [*]
TRẦM THIÊN THU
[*] Is 29:13 – “Dân này chỉ đến gần Ta bằng miệng, tôn vinh Ta bằng môi, còn lòng chúng thì xa Ta lắm; chúng chỉ kính sợ Ta theo lệnh của người phàm, nhưng đó chỉ là sáo ngữ.”
LỜI NGUYỆN Ý CẦU[Niệm ý Mt 7:7-12 ≈ Lc 11:9-13]
Mặc dù tội lỗi xấu xa
Phàm nhân vẫn được Chúa cho hưởng quyền
Được vinh dự cất tiếng lên
Hân hoan gọi Chúa là Cha của mình
Ngọt ngào chan chứa ân tình
Diệu kỳ biết mấy, tốt lành biết bao!
Chúa đâu bắt buộc chi nhiều
Chỉ cần thành tín luôn yêu mến Ngài
Xin điều cần sẽ được ngay
Tìm thì thấy, chẳng có hoài công đâu
Gõ thì được mở cửa mau
Chúa luôn nhân hậu và giàu lòng thương
Hằng canh giữ mọi nẻo đường
Quan tâm chăm sóc, quan phòng trước sau
Chúa ban ân sủng rất nhiều
Thế nên phải biết cho nhau điều lành
Thương người là biết thương mình
Đừng mưu thâm độc, chớ giành giật nhau
Tạ ơn Cha xót thương nhiều
Xin thương gìn giữ sớm chiều tín trung
Ý Cha xin được trọn vâng
Ý riêng, lạy Chúa, xin đừng chiều theo!
TRẦM THIÊN THU
VỤ ÁN HUYNH ĐỆ
Huynh đệ tương tàn là chuyện đau lòng, chỉ vì ích kỷ mà ghen tương, rồi sinh ra hận thù, sát hại cả thân nhân của mình. Xưa sao nay vẫn vậy. Con người thật là khốn nạn!
Trình thuật St 4:1-18 cho biết…
Con người ăn ở với Êva, vợ mình. Bà thụ thai và sinh ra Cain. Bà nói: “Nhờ Đức Chúa, tôi đã được một người.” Bà lại sinh ra Abel, em ông. Abel làm nghề chăn chiên, còn Cain làm nghề cày cấy đất đai. Sau một thời gian, Cain lấy hoa màu của đất đai làm lễ vật dâng lên Đức Chúa. Abel cũng dâng những con đầu lòng của bầy chiên cùng với mỡ của chúng. Đức Chúa đoái nhìn đến Abel và lễ vật của ông, nhưng Cain và lễ vật của ông thì Người không đoái nhìn. Cain giận lắm, sa sầm nét mặt.
Đức Chúa phán với Cain: “Tại sao
ngươi giận dữ? Tại sao ngươi sa sầm nét mặt? Nếu ngươi hành động tốt, có phải
là ngươi sẽ ngẩng mặt lên không? Nếu ngươi hành động không tốt, thì tội lỗi
đang nằm phục ở cửa, nó thèm muốn ngươi; nhưng ngươi phải chế ngự nó.” Cain
nói với em là Abel: “Chúng mình ra ngoài
đồng đi!” Và khi hai người đang ở ngoài đồng thì Cain xông đến giết Abel,
em mình.
Đức Chúa phán với Cain: “Abel em ngươi đâu rồi?” Cain thưa: “Con không biết. Con là người giữ em con hay sao?” Đức Chúa phán: “Ngươi đã làm gì vậy? Từ dưới đất, tiếng máu của em ngươi đang kêu lên Ta! Giờ đây ngươi bị nguyền rủa bởi chính đất đã từng há miệng hút lấy máu em ngươi, do tay ngươi đổ ra. Ngươi có canh tác đất đai, nó cũng không còn cho ngươi hoa màu của nó nữa. Ngươi sẽ lang thang phiêu bạt trên mặt đất.” Cain thưa với Đức Chúa: “Hình phạt dành cho con quá nặng không thể mang nổi. Đây, hôm nay Ngài xua đuổi con khỏi mặt đất. Con sẽ phải trốn tránh để khỏi giáp mặt Ngài, sẽ phải lang thang phiêu bạt trên mặt đất, và bất cứ ai gặp con sẽ giết con.” Đức Chúa phán với ông: “Không đâu! Bất cứ ai giết Cain sẽ bị trả thù gấp bảy.”
Đức Chúa ghi dấu trên Cain, để bất cứ ai gặp ông khỏi giết ông. Ông Cain đi xa khuất mặt Đức Chúa và ở tại xứ Nốt, về phía đông Êđen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment