“Phúc thay ai khổ vì vợ, vì họ sẽ
được thoát luyện hình.”
Tôi nằm trong quan tài suy nghĩ về ý nghĩa của kiếp hiện sinh. Ban đêm nhà quàn đóng cửa, buồn heo hút, tôi đâm ra sợ. Sợ ma! Sau khi đi thăm một vài nơi ở thế giới của Dante, tôi được đưa ra trước tòa phán xét của Thượng Đế.
Tôi là người Công Giáo, tôi phải trả lời về tất cả những hành vi
và ý nghĩ của tôi lúc còn sống. Ôi “ngày thịnh nộ” (Dies irae, dies illa) thật
đáng sợ! Nếu linh hồn tôi có tội trọng, tôi sẽ phải xuống hỏa ngục, chịu lửa
thiêu đốt đời đời. Nếu linh hồn tôi không có tội trọng và trong trắng như
gương, tôi sẽ được lên Thiên Đàng ngay lập tức. Nhưng nếu linh hồn tôi, tuy
không có tội trọng, nhưng không trong sáng như gương, nghĩa là còn lợn cợn bụi
trần, thì tôi sẽ đi đâu?
Tôi sẽ phải xuống luyện hình (purgatory) một thời gian để lửa đốt
con người tôi cho sạch những lợn cợn, và sau đó tôi mới được lên Thiên Đàng.
Thời gian ở luyện tội, có thể là 10 năm, 20 năm, 50 năm... Tùy trường hợp nặng
nhẹ. Mà tôi thì như quý vị đã biết, nhiều lợn cợn lắm, thể xác cũng như tâm
hồn. Có lẽ phải ở luyện tội cả mấy trăm năm. Tôi được đưa đến tòa phán xét.
Chưa đầy 5 phút, có tiếng loa:
– Ai có vợ, và đã sống với vợ từ 30 năm trở lên, hãy đứng sang bên
phải.
Tôi lễ mễ chạy theo tiếng loa, đứng sang bên phải. Đông lắm, người
nào trông cũng thiểu não quá sức. Hai phút sau, có tiếng vọng từ trời cao:
– Các con yêu mến, lúc còn sống, các con có vợ và đã ở với vợ trên
30 năm, như thế các con được coi như đã ở luyện tội cả mấy trăm năm rồi, các
con sạch mọi tội lỗi và đáng được lên Thiên Đàng ngay lập tức để hưởng Thiên
Nhan Chúa.
Mọi người đều hoan hô. Một ông già Mỹ móm mém, thều thào: “All right.” Tôi cũng thều thào theo: “All right.”
Một cụ người Việt rên rỉ: “Vào
được Thiên Đàng thì... hết hơi mẹ nó rồi, lạy Chúa tôi!”
THÍCH THÚ THẬT (người quen của Trầm Thiên Thu)
Mai lại đưa về cát bụi mà thôi [1]
Kiếp phàm nhân bọt bèo khoảng buồn, vui
Đời nhân thế sẽ phải về cát bụi! [2]
Sáng, trưa, chiều là những chuỗi nhiêu khê
Như Phù Dung chóng tàn, chẳng là gì
Nhưng may mắn vẫn được Ngài thương xót
Là A-đam, một thụ tạo đầu tiên
Thế nhưng con không hề bị lãng quên
Vì sẽ giống Đấng từ trời mà đến [3]
Vì yêu thương nên đã đến trần gian
Dùng giá máu để cứu độ đời con
Ôi mầu nhiệm, con cúi đầu cảm tạ
Một nhánh dọc đưa con lên tới Ngài
Một nhánh ngang đưa con gặp mọi người
Ngang và dọc kết Tình Yêu kỳ diệu!
[1] G 10:9. [2] Tv 90:3. [3] 1 Cr 15:48.
LỠ CHAY
[Thơ “cắn nhầm lưỡi,” thơ dzui, chớ có mần theo!]
Bỗng dưng cảm thấy răng ê ẩm liền
Bò này tốt, chẳng có điên
Mà sao ngộ độc “tự nhiên” thế này
Giật mình mới nhớ hôm nay
Lễ Tro là thứ Tư “gầy” phải kiêng…
Kiêng ăn, cữ nói lăng nhăng
Thế mà ăn tục, dám “phang” thịt bò
Lại còn nói phét “vô tư”
Răng ê là đúng quỷ ma nhập rồi
Chu choa, lạy Đức Chúa Trời
Sang năm con hứa rạch ròi ăn chay
Năm nay lỡ miệng, lỡ tay
Xin Ngài tha thứ con đây… lỡ rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment