[Tình khúc Mc 7:31-37]
Có bệnh thì phải chữa
Bệnh gì cũng hiểm nguy
Giác quan có sẵn đó
Không xài được, buồn ghê!
Mù tịt về âm thanh
Nên anh ta lóng ngóng
Ngày tháng cứ loanh quanh
Thầy Lang chính hiệu đây
Dùng nước bọt để chữa
Người ngọng chợt nói hay
Tránh né nói về Ngài
Không muốn nghe Ngài trách
Cũng chẳng muốn nghe ai
Ú ớ chẳng nên lời
Xin mở lòng nhân hậu
Chữa con lành, Chúa ơi!
Vì tự ý bịt tai
Chứng trầm kha hoang tưởng
Xin Ngài chữa lành ngay
ĐAU ĐỜI
[Niệm ý Mc 7:31-37]
Điếc tai, ngọng miệng, khổ đời
Chẳng hiểu lời người, nói cũng chẳng xong
Có tai, có miệng như không
Người chê, kẻ nhạo, đau lòng lắm thôi!
Gặp Ông Thầy rất tuyệt vời
Nên nỗi đau đời chợt hóa niềm vui
Từ nay hết cảnh ngậm ngùi
Miệng, tai được mở ra rồi, khỏi lo
Chỉ là thể bệnh thôi mà
Đã đau khổ thế, huống chi bệnh hồn
Thân nguyên vẹn, chẳng tật nguyền
Mà mang tâm bệnh thì phiền biết bao! [*]
Cuộc đời phải chịu lao đao
Bởi vì thiếu Chúa, làm sao an bình?
Cầu xin Thiên Chúa thương tình
Mở ra mọi thứ tốt lành cho con
Tai nghe lẽ phải, điều hơn
Miệng ca tụng Chúa, diễn ngôn điều lành
Để nên khí cụ hòa bình
Cho đời nhận biết Thiên Tình Giê-su
[*] Tâm bệnh với nghĩa “bệnh tâm linh” chứ không đơn giản là bệnh tinh thần hoặc tâm thần.
TẬT ĐỜI[Niệm ý Mc 7:31-37]
Ðã câm thì lại điếc
Hai thứ “gắn bó” luôn
Đau khổ vì bệnh tật
Ngày tháng trĩu u buồn
Nên Ngài đã chữa lành
Hết câm và hết điếc
Chúa đã giải thoát anh
Đôi tai được mở ra
Quỷ chạy, anh thoát tội
Diệu kỳ Ép-pha-tha
Hiểu theo ý đoán mò
Nhiều tật trong cuộc sống
Cần được Chúa mở ra
Mở tai để lắng nghe
Để nhận biết tiếng Chúa
Tiếng kêu cứu gần, xa
Để ca tụng tình Ngài
Để an ủi, đồng cảm
Đau khổ của mọi người
TƯỢNG
[Niệm ý Mc 7:31-37]
Thần tượng không phải tượng thần
Chỉ là bức tượng vô hồn mà thôi
Rõ ràng có cả đôi tai
Thế mà lại chẳng nghe ai nói gì
Có đôi mắt chẳng thấy chi
Có miệng có lưỡi vậy mà vẫn câm
Tượng kia đâu khác phàm nhân
Tại sao chẳng nói, chẳng nhìn, chẳng nghe?
Đời con đâu khác tượng kia
Vô hồn, vô cảm, làm ngơ giữa đời
Không hề trắc ẩn với người
Sống như bức tượng, chẳng vui, chẳng buồn
Lạy Thiên Chúa, Đấng từ nhân
Xin thương mở xác hồn con, lạy Ngài!
TRẦM THIÊN
THU
Chỉ là bức tượng vô hồn mà thôi
Rõ ràng có cả đôi tai
Thế mà lại chẳng nghe ai nói gì
Có đôi mắt chẳng thấy chi
Có miệng có lưỡi vậy mà vẫn câm
Tượng kia đâu khác phàm nhân
Tại sao chẳng nói, chẳng nhìn, chẳng nghe?
Đời con đâu khác tượng kia
Vô hồn, vô cảm, làm ngơ giữa đời
Không hề trắc ẩn với người
Sống như bức tượng, chẳng vui, chẳng buồn
Lạy Thiên Chúa, Đấng từ nhân
Xin thương mở xác hồn con, lạy Ngài!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment