Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2021

NỨC NỞ SỐ KHÔNG

Tất cả chỉ là “không”
Trong cơn lốc cô-vít
Nó bé nhỏ lít nhít
Mà hại đời thành không

Không vượt núi, băng sông
Không bóng người ngoài phố
Không nhộn nhịp chợ búa
Làng quê cũng im lìm

Ban ngày như ban đêm
Nhà thờ vẫn lặng lẽ
Ông từ không mở cửa
Không nghe tiếng cầu kinh

Đây đó có nghĩa tình
Những tấm lòng rộng mở
Đây không đồng siêu thị
Đó lương thực sẻ chia

Tình người vẫn đậm đà
Yêu thương noi gương Chúa
Bình đẳng, không kỳ thị
Khúc ca dao tuyệt vời

Số không lặng lẽ thôi
Đất trời như nín thở
Dù vẫn có làn gió
Buồn mắc dịch quá đi!

Mọi người đều sầu bi
Thở dài rồi than thở
Số không cũng nức nở
Khép tròn như đóng khung

TRẦM THIÊN THU

KHỐN NẠN THẬT

Anh Tốt chê anh Lành về việc giữ ngày Chúa Nhật. Anh Lành đặt vấn đề:
– Này nhé! Nếu tôi có 7 đồng, tôi ra đường và gặp một người ăn mày, tôi cho anh ta 6 đồng, anh nghĩ sao?
– Ôi, anh thật là đại lượng, đáng khen, còn người ăn mày kia chắc phải cảm ơn anh lắm.
– Đúng vậy! Thế nhưng người ăn mày kia lại vật cổ tôi xuống để móc lấy nốt một đồng nữa. Thế thì anh nghĩ sao?
– Cái thằng thật khốn nạn. Nó đáng chết!

Anh Lành ôn tồn nói:
– Này nhé, đó là câu chuyện về ngày Chúa Nhật đấy. Anh cứ nghĩ coi: Chúa cho anh 6 ngày để làm việc, Chúa chỉ giữ lại cho Ngài một ngày Chúa Nhật. Thế mà anh không biết ơn Chúa, không biết tôn trọng ý Ngài, dám cướp cả ngày Chúa Nhật là ngày của Chúa. Động thái của anh có khác chi cái thằng vô ơn, độc ác và khốn nạn kia không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment