Soi gương chẳng thấy dung nhan
Chỉ thấy nỗi buồn hằn vết mà thôi
Không nghe tiếng gọi: “Ai ơi!”
Chỉ nghe tiếng gió chơi vơi muộn phiền
Nỗi buồn trĩu nặng nhân gian
Người ngay mà bị hàm oan thế này!
Ngọt ngào nhường chỗ đắng cay
Chén vui bỗng hóa ly đầy ưu tư
Ban ngày mà ngỡ đêm khuya
Trời buồn trời cũng chẳng mưa gội đời
Kiếp người sầu khổ, Chúa ơi!
Xin thương cứu gỡ mạng đời chúng nhân [*]
Soi đời thấy những lỗi lầm
Và thấy nỗi buồn hằn dấu, Chúa ơi!
Tội kiêu ngạo rõ ràng rồi
Ăn năn xin Chúa ban lời thứ tha
TRẦM THIÊN THU
[*] Tv 116:4 – “Gặp gian truân sầu khổ, tôi đã kêu cầu danh Chúa: Ôi lạy Chúa, xin cứu gỡ mạng con!”
GAI XƯƠNG RỒNG
“Ta đã nghe lời ngươi cầu nguyện, Ta đã thấy nước mắt của ngươi.” (Is 38:5)
Ngày lo, tháng khổ, năm buồn
Mắt lệ tủi hờn, cầu Chúa xót thương
Biết bao thứ dịch muôn phương
Trong lo, ngoài sợ, tai ương rập rình
Quyết tâm giữ vững niềm tin
Muôn đời Chúa vẫn trọn tình thương yêu
Nhân trần kiếp khổ gieo neo
Xin ơn phù trợ để theo bước Ngài
Xương rồng khắc khổ đầy gai
Nhưng hoa vẫn nở rạng ngời tin yêu
TRẦM THIÊN THU
NƯỚC MẮT KHÔNG TÊN
Nước mắt mặn khổ đau
Nhưng không có tên gọi
Nước mắt không có tuổi
Dù có từ hồng hoang
Nước mắt chảy xuôi dòng
Mà chợt như chảy ngược
Không có thể đo được
Nước mắt ngắn hay dài
Nước mắt cứ chảy hoài
Chẳng trôi hết đau khổ
Cả thế giới nức nở
Khi cô-vít hoành hành
Cuộc sống rất mong manh
Nay còn rồi mai mất
Cái gì rồi cũng hết
Sao còn lừa lọc nhau?
Có những người chiêm bao
Vì mê thuyết duy vật
Nhiễm vô thần ảo giác
Lây dịch bệnh khắp nơi
Xin thương xót, Chúa ơi!
Dân lành chịu oan ức
Xin gia ân, tăng lực
Và giải thoát dân Ngài
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment