Mời ông ở lại nơi này
Vì đã hết ngày, đêm tối dần buông
Họ mời tha thiết, thật lòng
Họ buồn nên Chúa thấy thương vô cùng
Chúa cùng họ bước vào trong
Mọi người hớn hở, vui mừng lắm thôi
Vì đã hết ngày, đêm tối dần buông
Họ mời tha thiết, thật lòng
Họ buồn nên Chúa thấy thương vô cùng
Chúa cùng họ bước vào trong
Mọi người hớn hở, vui mừng lắm thôi
Đi xa, bụng cũng đói rồi
Thế là bữa tối mọi người cùng ăn
Bất ngờ ai cũng ngạc nhiên
Khi Ngài bẻ bánh, tạ ơn Chúa Trời
Thế thì đúng Chúa thật rồi
Nhưng Ngài biến mất, hai người nhìn nhau
Vội vàng họ đứng lên mau
Trời khuya cũng phải cùng nhau lên đường
Đi Gia-liêm báo tin mừng
Rằng họ rõ ràng gặp Chúa phục sinh
Thế là bữa tối mọi người cùng ăn
Bất ngờ ai cũng ngạc nhiên
Khi Ngài bẻ bánh, tạ ơn Chúa Trời
Thế thì đúng Chúa thật rồi
Nhưng Ngài biến mất, hai người nhìn nhau
Vội vàng họ đứng lên mau
Trời khuya cũng phải cùng nhau lên đường
Đi Gia-liêm báo tin mừng
Rằng họ rõ ràng gặp Chúa phục sinh
TRẦM THIÊN THU
HÀNH TRÌNH EMMAU
[Thi hóa Lc 24:13-35]
[Thi hóa Lc 24:13-35]
Ngày hôm ấy, hai trong nhóm môn đệ
Đến làng kia có tên là Em-mau
Họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau
Về tất cả những việc mới xảy đến
Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán
Đức Giê-su đến gần và cùng đi
Nhưng mắt họ lại chẳng nhìn thấy chi
Thế cho nên họ không nhận ra Chúa
Người hỏi họ: “Các anh nói gì thế?”
Họ dừng lại, vẻ mặt trĩu buồn rầu
Người tên là Clê-ô-pát nói mau:
“Chắc vùng này ông là người duy nhất
Thế cho nên ông không hề hay biết
Chuyện xảy ra trong thành mấy bữa nay”
Người liền hỏi: “Chuyện gì tôi không hay?”
“Thưa chuyện ông Giê-su Na-da-rét
Một ngôn sứ đầy uy thế hết sức
Trong việc làm cũng như mọi ngôn từ
Trước Thiên Chúa và toàn dân gần xa
Thế mà các thượng tế và thủ lãnh
Đã nộp Người để Người bị lãnh án
Án rất nặng, đó là án tử hình
Họ đã đóng đinh Người vào thập hình
Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng
Rằng chính Người là Đấng đầy uy dũng
Sẽ ra tay cứu chuộc Ít-ra-en
Nhưng việc ấy đã qua ba ngày đêm
Thật ra cũng có mấy người phụ nữ
Họ đã làm cho chúng tôi bỡ ngỡ
Các bà ấy ra mộ hồi tinh mơ
Nhưng không thấy xác Người ở nơi mô
Họ còn nói thấy thiên thần xuất hiện
Bảo họ rằng Người vẫn sống trọn vẹn
Vài người trong chúng tôi đến mộ xem
Thấy sự việc y như họ báo tin
Còn chính Người thì không ai nhìn thấy”
Lúc bấy giờ Đức Giê-su liền nói:
“Các anh đây chẳng có hiểu điều gì
Lòng chậm tin lời các ngôn sứ xưa!
Đấng Ki-tô chịu khổ hình như thế
Rồi mới vào trong vinh quang Thiên Chúa”
Người bắt đầu kể từ ông Mô-sê
Và tất cả các ngôn sứ xưa kia
Người giải thích tỏ tường lời Sách Thánh
Khi gần tới ngôi làng họ muốn đến
Đức Giê-su ra vẻ phải đi xa
Họ nài ép: “Mời ông ở lại nhà
Đã xế chiều và ngày cũng sắp hết”
Chúa mỉm cười ở lại với họ thật
Khi đồng bàn, Người cầm bánh trong tay
Người dâng lời chúc tụng Đức Chúa Trời
Bẻ bánh ra và ân cần trao họ
Chợt mắt họ liền mở ra thấy rõ
Nhận ra Người là Sư Phụ thân thiết
Thế nhưng Người lại bỗng dưng biến mất
Họ bảo nhau: “Khi nói chuyện dọc đường
Người giải thích Kinh Thánh thật tỏ tường
Mà lửa lòng chúng ta chẳng bừng cháy”
Ngay lúc ấy, hai ông cùng đứng dậy
Vội quay lại hướng Giê-ru-sa-lem
Họ gặp Nhóm Mười Một và bạn thân
Đang cùng nhau tụ họp tại nơi đó
Những người này vội nói ngay với họ:
“Chúa Giê-su đã trỗi dậy thật rồi
Đã hiện ra với Si-môn rạch ròi”
Còn hai ông thuật lại điều mắt thấy
Đã xảy ra suốt dọc đường hồi nãy
Và đã nhận ra Đức Chúa thế nào
Ngay khi Người bẻ bánh tận tay trao
Thật bỡ ngỡ, nhưng tin vào Thiên Chúa
Lạy Ngôi Hai, Đấng phục sinh thực sự
Xin giúp con nhận ra Chúa hằng ngày
Hiện hữu nơi những người xung quanh đây
Để con biết yêu thương và hòa nhã
Đến làng kia có tên là Em-mau
Về tất cả những việc mới xảy đến
Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán
Đức Giê-su đến gần và cùng đi
Nhưng mắt họ lại chẳng nhìn thấy chi
Thế cho nên họ không nhận ra Chúa
Người hỏi họ: “Các anh nói gì thế?”
Họ dừng lại, vẻ mặt trĩu buồn rầu
Người tên là Clê-ô-pát nói mau:
“Chắc vùng này ông là người duy nhất
Thế cho nên ông không hề hay biết
Chuyện xảy ra trong thành mấy bữa nay”
Người liền hỏi: “Chuyện gì tôi không hay?”
Một ngôn sứ đầy uy thế hết sức
Trong việc làm cũng như mọi ngôn từ
Trước Thiên Chúa và toàn dân gần xa
Thế mà các thượng tế và thủ lãnh
Đã nộp Người để Người bị lãnh án
Án rất nặng, đó là án tử hình
Họ đã đóng đinh Người vào thập hình
Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng
Rằng chính Người là Đấng đầy uy dũng
Sẽ ra tay cứu chuộc Ít-ra-en
Thật ra cũng có mấy người phụ nữ
Họ đã làm cho chúng tôi bỡ ngỡ
Các bà ấy ra mộ hồi tinh mơ
Nhưng không thấy xác Người ở nơi mô
Họ còn nói thấy thiên thần xuất hiện
Bảo họ rằng Người vẫn sống trọn vẹn
Vài người trong chúng tôi đến mộ xem
Thấy sự việc y như họ báo tin
Còn chính Người thì không ai nhìn thấy”
Lúc bấy giờ Đức Giê-su liền nói:
“Các anh đây chẳng có hiểu điều gì
Lòng chậm tin lời các ngôn sứ xưa!
Đấng Ki-tô chịu khổ hình như thế
Rồi mới vào trong vinh quang Thiên Chúa”
Người bắt đầu kể từ ông Mô-sê
Và tất cả các ngôn sứ xưa kia
Người giải thích tỏ tường lời Sách Thánh
Khi gần tới ngôi làng họ muốn đến
Đức Giê-su ra vẻ phải đi xa
Họ nài ép: “Mời ông ở lại nhà
Chúa mỉm cười ở lại với họ thật
Khi đồng bàn, Người cầm bánh trong tay
Người dâng lời chúc tụng Đức Chúa Trời
Bẻ bánh ra và ân cần trao họ
Chợt mắt họ liền mở ra thấy rõ
Nhận ra Người là Sư Phụ thân thiết
Thế nhưng Người lại bỗng dưng biến mất
Họ bảo nhau: “Khi nói chuyện dọc đường
Mà lửa lòng chúng ta chẳng bừng cháy”
Ngay lúc ấy, hai ông cùng đứng dậy
Vội quay lại hướng Giê-ru-sa-lem
Họ gặp Nhóm Mười Một và bạn thân
Đang cùng nhau tụ họp tại nơi đó
Những người này vội nói ngay với họ:
“Chúa Giê-su đã trỗi dậy thật rồi
Đã hiện ra với Si-môn rạch ròi”
Còn hai ông thuật lại điều mắt thấy
Đã xảy ra suốt dọc đường hồi nãy
Và đã nhận ra Đức Chúa thế nào
Ngay khi Người bẻ bánh tận tay trao
Thật bỡ ngỡ, nhưng tin vào Thiên Chúa
Lạy Ngôi Hai, Đấng phục sinh thực sự
Xin giúp con nhận ra Chúa hằng ngày
Hiện hữu nơi những người xung quanh đây
Để con biết yêu thương và hòa nhã
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment