Duyên dáng là giả trá
Sắc đẹp là phù vân [1]
Con người là như thế
Chẳng có gì vĩnh tồn
Nhận diện để ý thức
Nhận thức để khiêm nhường
Để không dám kiêu ngạo
Biết mình để hoàn lương
Suy tư về sự chết
Không phải là bi quan
Chết không là chấm hết
Sự sống mãi vẫn còn
Ý thức về cái chết
Để cố gắng sống khôn
Xin Thiên Chúa thương xót
Và cứu độ linh hồn [2]
TRẦM THIÊN THU
[1] Cn 31:30.
[2] Tv 118:25a.
NGHỆ THUẬT CHẾT
Phàm cái gì cũng phải có nghệ thuật
Đó là cách thể hiện độc đáo riêng
Sống bình thường mà lại rất khác thường
Sống và chết đều cần có nghệ thuật
Người biết sống luôn nhớ mình sẽ chết [1]
Vì sẽ chết nên cố sống tốt hơn
Biết như thế mới là người khôn ngoan
Người biết sống cũng là người biết chết [2]
Chết là điều chắc chắn không ai thoát
Chẳng thuốc nào giúp bất lão, trường sinh [3]
Kiếp luân hồi là ảo tưởng khiếp kinh
Nếu có thật, chẳng có gì đáng sợ
Thế gian này chỉ có một thảm họa
Mọi phàm nhân phải trở về bụi tro [4]
Sống gian ác thì sợ hãi, lắng lo
Sống yêu thương thì chết là mối lợi [5]
Chết là ngưỡng bước vào sự sống mới
Được diện kiến Tôn Nhan Chúa nhân từ
Được tái ngộ Đức Giê-su Kitô
Cùng Đức Mẹ, chư thần và chư thánh
Chết nghệ thuật là cái chết công chính
Một phàm nhân trở thành một thánh nhân
Vì Thiên Chúa là Đấng rất từ nhân
Ngài không muốn cho ai phải tiêu diệt [6]
TRẦM THIÊN THU
[1] La ngữ – “Memento Mori” (Hãy Nhớ Mình Phải Chết).
[2] La ngữ – “Ars Moriendi” (Nghệ Thuật Chết).
[3] Kn 2:1 – “Không thuốc nào chữa cho con người khỏi chết.”
[4] Gv 9:3 – “Tai họa thảm hại nhất trong tất cả những gì xảy ra dưới ánh mặt trời là hết mọi người đều chịu chung một số phận như nhau.”
[5] Pl 1:21 – “Sống là Đức Kitô, chết là một mối lợi.”
[6] 2 Pr 3:9 – “Người kiên nhẫn đối với anh em, vì Người không muốn cho ai phải diệt vong, nhưng muốn cho mọi người đi tới chỗ ăn năn hối cải.”
LỐI VỀ
Lối đi, đường đến, nhiều nơi
Lối về chỉ một mà thôi, không nhiều!
Đường trần nào có vui đâu
Mà sao ai cũng giành nhau cái gì?
Sinh ra tay chẳng có chi
Mai về cõi chết, không gì đem theo
Lối đi, đường đến rất nhiều
Lối về không thể chọn theo ý mình
Bởi vì một lối rành rành
Vì mai ai cũng hóa thành bụi tro
Kẻ rách rưới, kẻ lụa là
Giống nhau tất cả, khác gì nhau đâu
Chỉ còn một khối tin yêu
Vô hình nhưng lại đem theo với mình
Điều Thiên Chúa hỏi phân minh:
“Ngươi có chân thành yêu mến tha nhân?”
Lối về chỉ một bước chân
Lằn ranh sinh – tử vừa gần vừa xa
Lạy Thiên Chúa, Đấng từ bi
Xin cho con biết Lối Về, Chúa ơi!
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment