Hôm Nay Hạnh Phúc Mãi Vĩnh Tồn
Hẹn gặp lại, hẹn tái ngộ – See you again. Đó
là ước muốn của chúng ta khi chia tay người khác, đặc biệt là người thân. Đối
với Công giáo, tín nhân cũng hẹn gặp lại người quá cố trên Nước Trời. Chúa
Giêsu cũng hẹn gặp lại chúng ta ở đó, Ngài đi trước để dọn chỗ cho chúng ta. (x.
Ga 14:2-3) Rõ ràng nhất là Ngài đã gặp lại Maria Mácđala và các môn đệ sau khi
Ngài phục sinh. Đó là sự thật minh nhiên, mặc dù có những kẻ xấu phao tin đồn
nhảm nhí vì không muốn người khác biết Chúa Giêsu sống lại. Vô ích!
Ai cũng biết rằng mỗi người chỉ có một cuộc
sống, tức là chỉ sống một lần và chết một lần, không ai có thể sống lại, cũng chưa
có ai trải nghiệm như vậy. Chắc chắn có sự sống lại nhưng không ai thấy xảy ra.
Chỉ có Thánh sử Luca kể lại trường hợp của Ladarô, (x. Ga 11:1-44) và con trai
bà góa thành Nain. (Lc 7:11-17) Nhưng cả hai người đó cũng chỉ sống lại tạm thời
mà thôi, rồi họ lại chết. Sự sống lại trong ngày cánh chung mới là sự sống vĩnh
viễn.
Tuy nhiên, sự sống lại đã xảy ra thực sự đối
với Đức Kitô. Ngài bị đóng đinh vào Thập Giá, đã chết và đã sống lại. Nếu Đức
Kitô không sống lại, niềm tin của chúng ta chỉ là hoang đường. Nhưng Đức Kitô
đã thực sự sống lại, như vậy đức tin của chúng ta đã được “đóng ấn tín đời đời.”
Điều đó đã được Thánh Phaolô minh chứng chi tiết. (x. 1 Cr 15:12-28)
Chúng ta chỉ là những con người bình thường, thế
thì ai cũng có nỗi nhớ – nỗi nhớ vô tính. Nhưng người ta thường nói là nỗi nhớ
đàn bà chứ không nói nỗi nhớ đàn ông. Có phải vì phụ nữ có “khoảng nhớ” lớn hơn
nam giới chăng? Theo khoa học, chỉ có MỘT bộ óc nhưng có HAI bán cầu não. Phụ
nữ “nói nhiều” hơn nam giới vì họ sử dụng cả hai bán cầu não một lượt, còn nam
giới chỉ sử dụng một bán cầu não. Nếu xét như vậy thì cũng có phần đúng khi gọi
là nỗi nhớ đàn bà, nghĩa là “khoảng nhớ” của phụ nữ lớn hơn nam giới. Trong
tình trường bình thường, khi bị phụ tình, nỗi nhớ ở phụ nữ vẫn dai dẳng hơn ở
nam giới. Khoa học cũng không có gì trái ngược với đức tin Công giáo. Và phụ nữ
cũng được Thiên Chúa ưu đãi nhiều điều lắm – cả ngoại tại và nội tại.
Nếu xét chung về con người thì khác, bởi vì Thánh
Phêrô xác nhận: “Quả thật, tôi biết rõ Thiên Chúa không thiên vị người nào.”
(Cv 10:34) Điều này vừa đáng mừng vừa đáng lo. Thật “đáng mừng” vì chúng ta
không sợ bị thua thiệt, bởi vì Thiên Chúa công bình, chính trực. Thế nhưng lại
“đáng lo” nếu chúng ta ảo tưởng mà tự nhận mình “ngon” hơn người khác – về bất
cứ lĩnh vực gì.
Đề cập biến cố đã xảy ra tại Giuđê, bắt đầu
từ miền Galilê, sau phép rửa mà ông Gioan rao giảng, Thánh Phêrô nói lai lịch về
Đức Giêsu xuất thân từ Nadarét, Thiên Chúa đã dùng Thánh Thần và quyền năng mà
xức dầu tấn phong Ngài. Đi tới đâu là Ngài thi ân giáng phúc tới đó, và chữa lành
mọi kẻ bị ma quỷ kiềm chế, bởi vì Thiên Chúa ở với Ngài. Phêrô hôm nay khác hẳn
Phêrô hôm qua, ông đã “lột xác” thực sự.
Và tất cả các tông đồ cũng biến đổi, can đảm
làm chứng về mọi việc Đức Giêsu đã làm trong vùng dân Do Thái và tại Giêrusalem:
“Họ đã treo Người lên cây gỗ mà giết đi. Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho
Người trỗi dậy, và cho Người xuất hiện tỏ tường, không phải trước mặt toàn dân,
nhưng trước mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là chúng
tôi, những kẻ đã được cùng ăn cùng uống với Người, sau khi Người từ cõi chết
sống lại. Người truyền cho chúng tôi phải rao giảng cho dân, và long trọng làm
chứng rằng chính Người là Đấng Thiên Chúa đặt làm thẩm phán, để xét xử kẻ sống
và kẻ chết. Tất cả các ngôn sứ đều làm chứng về Người và nói rằng phàm ai tin
vào Người thì sẽ nhờ danh Người mà được ơn tha tội.” (Cv 10:39-43) Ngày nay
cũng vậy, những người thực sự tin vào Đức Giêsu Kitô, Đấng đã chết và đã sống lại,
cũng hoàn toàn có cách sống mới.
Sự thật minh nhiên là Đức Kitô đã sống lại,
và chắc chắn chúng ta cũng sẽ được sống lại như Ngài, một ân huệ quá lớn, vì
thế chúng ta phải “tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình
thương.” (Tv 118:1) Bởi vì chính “tay hữu Chúa đã ra oai thần lực, tay hữu Chúa
giơ cao, tay hữu Chúa đã ra oai thần lực” nên tử thần đã chiến bại ê chề, mất
khả năng hoành hành như trước. Do đó, Thánh Vịnh gia hân hoan chia sẻ: “Tôi
không phải chết, nhưng tôi sẽ sống, để loan báo những công việc Chúa làm.”
(Tv 118:17) Sự kỳ diệu không ngừng nối tiếp nhau: “Tảng đá thợ xây nhà loại
bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình
kỳ diệu trước mắt chúng ta.” (Tv 118:22-23) Chỉ có Thiên Chúa mới khả thi
những điều như vậy. Thật là hạnh phúc khi chúng ta có niềm tin vào Đức Giêsu
Kitô và xác tín Ngài là Đấng Cứu Độ duy nhất.
Như để nhắc nhở, Thánh Phaolô xác định: “Anh
em đã được trỗi dậy cùng với Đức Kitô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng
giới, nơi Đức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy hướng lòng trí về
những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới.”
(Cl 3:1-2) Thật vậy, Đức Kitô là nguồn sống của chúng ta, Ngài xuất hiện thì
chúng ta cũng được xuất hiện với Ngài và cùng Ngài hưởng phúc vinh quang. (Cl
3:3-4) Đó là “đòn bẩy” và là động lực để chúng ta kiên trì vượt qua cuộc lữ hành
trần gian này.
Rồi Thánh Phaolô còn cho biết thêm: “Đức
Kitô đã chịu hiến tế làm chiên lễ Vượt Qua của chúng ta. Vì thế, chúng ta đừng
lấy men cũ, là lòng gian tà và độc ác, nhưng hãy lấy bánh không men, là lòng
tinh tuyền và chân thật, mà ăn mừng đại lễ.” (1 Cr 5:7-8) Tất cả đều biến
đổi hoàn toàn, điều đó có thể là được biến đổi hoặc tự cố gắng biến đổi, gọi là
“tự cố gắng” nhưng tất cả đều nhờ hồng ân của Thiên Chúa.
Rất ngắn gọn với trình thuật Ga 20:1-9 của tông
đồ trẻ Gioan: Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Maria
Mácđala đi đến mộ và thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp người “tổ
trưởng” Phêrô và người môn đệ được Đức Giêsu thương mến – tức là chàng trai trẻ
Gioan, cũng là người đã được tựa đầu vào ngực và nghe “nhịp tình thổn thức” của
Thầy Giêsu tại buổi Dạ Tiệc Vượt Qua trong đêm Thứ Năm Tuần Thánh.
Lo lắng và bối rối, bà Maria Mácđala nói: “Người
ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.” Thật
tội nghiệp, chắc hẳn bà buồn lắm, và bà thấy nhớ Thầy Giêsu da diết. Các môn đệ
nghe nói vậy cũng cảm thấy hoang mang. Bởi vì lúc này, “vụ án Chúa Giêsu” vẫn
còn gây chấn động mạnh, chưa thể nào lắng xuống, ai cũng sợ người Do Thái khủng
bố và áp bức, thế nên chẳng ai dám đi lại nhiều, có ở nhà thì cũng đóng cửa kín
mít, đi đâu thì phải mắt trước mắt sau, đi như chạy, vội vàng như bị ma đuổi.
Ai cũng lo sợ!
Thấy cảnh đó, cảm giác của chúng ta trong lúc
này cũng tương tự, ai cũng tự cách ly vì quan ngại “nàng” Vũ Hán lắm. Mắt không
ngó trước ngó sau mà cứ lặng lẽ đi mau, về nhanh. Nỗi lo sợ của chúng ta ngày
nay đối với “cô Vy li ti” kia còn dữ dội hơn nỗi lo sợ của các môn đệ ngày xưa đối
với người Do Thái. Khổ thật!
Hôm đó, sau khi nghe bà Maria Mácđala nói, ông
Phêrô và Gioan liền đi ra mộ xem sự thể ra sao. Cả hai người cùng chạy, nhưng Gioan
còn trẻ nên chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. Ông Gioan cúi xuống và
nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào, đợi cho Phêrô đến nơi và
vào trước, vì “kính lão đắc thọ” theo đúng phép lịch sự.
Vừa chạy tới nơi, ông Phêrô vào thẳng trong
mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để
lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Rồi Gioan cũng đi
vào, ông đã thấy và đã tin. Lúc này hai người tin thật rồi, chứ không bán tín bán
nghi như trước đó. Và họ đã hiểu rằng Đức Giêsu phải trỗi dậy từ cõi chết theo
như Kinh Thánh đã nói. Thế thì thật tuyệt!
Thế là hai năm rõ mười, mọi điều tỏ tường, ai
cũng hân hoan vô cùng, và cũng không còn cảm giác sợ hãi nữa. Bất ngờ cả hai đều
có sức mạnh. Chính Đức Kitô Phục Sinh đã biến đổi họ, từ con người nhút nhát
thành can đảm, từ con người yếu đuối thành mạnh mẽ, ngay cả các phụ nữ cũng
biến thành những chứng nhân sống động của Đức Giêsu Kitô Phục Sinh. Có thể là phụ
nữ “vội vàng” một chút, mặc dù “sâu sắc như cơi đựng trầu,” nhưng họ vẫn có
những điều khiến chúng ta phải học hỏi, nhất là đối với nam giới.
Có điều kỳ lạ: Hai hành động THẤY và TIN, một
của thể lý và một của tinh thần, nhưng vẫn liên kết với nhau. Có người thấy mà
không tin thì cũng vô ích. Ai thấy và tin thì mới quan trọng, đáng nói. Giữa
hai hành động đó có sự biến đổi mau chóng, thực sự là điều kỳ diệu. Đức tin vẫn
cần có lý trí để không ảo tưởng hoặc cuồng tín.
Trong cơn đại dịch hiện nay, người ta dễ
hoang tưởng và cuồng tín. Mỗi tín nhân đừng lầm tưởng hoặc bắt buộc Thiên Chúa,
Đức Mẹ, các thánh – như Thánh Rôcô và Thánh Corona – trở thành “bùa hộ mạng”
cho mình. Kiểu đó là đức tin còn ấu trĩ hoặc không là đức tin, mà chỉ là cuồng
tín – cuồng tín là phi tôn giáo.
Lạy Thiên Chúa toàn năng, xin tỏa ánh sáng phục
sinh trên thế giới để tất cả được biến đổi mau chóng khi thấy những điều kỳ
diệu mà Ngài vẫn không ngừng thực hiện trong cuộc sống này, xin giúp chúng con biết
làm chứng về Đức Kitô Tử Nạn và Phục Sinh, nhất là trong hoàn cảnh đại dịch này.
Xin cho chúng con được tái ngộ trên Thiên Quốc. Chúng con cầu xin nhân danh Đức
Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment