[Niệm
khúc Lc 14:12-14]
Khi làm việc từ thiện
Cũng là tiệc yêu thương
Giúp đỡ người hoạn nạn
Là yêu thương thật lòng
Ở nơi nào cũng có
Những số phận hẩm hiu
Kiếp nghèo luôn khổ sở
Chịu thiếu thốn, ưu sầu
Người đui mù, què quặt
Sống khó khăn trăm đường
Khuyết tật gì cũng khổ
Cuộc đời luôn sầu vương
Mời bạn bè dự tiệc
Sòng phẳng, chẳng đáng công
Giúp đỡ người tay trắng
Phúc đức lớn vô cùng
TRẦM THIÊN THU
[1] “Hòn đất ném đi, hòn chì ném lại.” (tục ngữ Việt Nam)
[2] “Có qua, có lại mới toại lòng nhau.” (tục ngữ Việt Nam)
Có qua có lại
mới toại lòng nhau
Đời là thế,
chẳng có gì lạ đâu
Đồ khuyến mãi
cũng chẳng hề miễn phí
Tiệc linh đình
toàn sơn hào hải vị
Các thực khách
là ông nọ, bà kia
Tiệc mừng
vui chắc hẳn sẽ lời to
Thật hãnh diện
cho chủ nhân đãi tiệc
Thế mà Chúa
lại ngăn cản, chê trách
Bảo phải mời
người khuyết tật, người nghèo
Đâu có ít,
chi phí tiệc tốn nhiều
Thế thì lỗ,
lỗ to, Lạy Thiên Chúa!
Chúa nói thật
chứ chẳng đùa chi cả
Chẳng lạ gì khi
mời khách thân quen
Nhưng rất lạ
nếu mời kẻ nghèo hèn
Càng ngược đời
càng xuôi đường Thiên Quốc
TRẦM THIÊN THU
Sáng 05-11-2018
PHÚC LẠ
[Niệm ý Lc 14:12-14]
[Niệm ý Lc 14:12-14]
Mời người đến dự tiệc
Là tỏ lòng thương yêu
Nghĩa đen và nghĩa bóng
Không có nghĩa ghét nhau
Là tỏ lòng thương yêu
Nghĩa đen và nghĩa bóng
Không có nghĩa ghét nhau
Khi làm việc từ thiện
Cũng là tiệc yêu thương
Giúp đỡ người hoạn nạn
Là yêu thương thật lòng
Ở nơi nào cũng có
Những số phận hẩm hiu
Kiếp nghèo luôn khổ sở
Chịu thiếu thốn, ưu sầu
Người đui mù, què quặt
Sống khó khăn trăm đường
Khuyết tật gì cũng khổ
Cuộc đời luôn sầu vương
Mời bạn bè dự tiệc
Sòng phẳng, chẳng đáng công
Giúp đỡ người tay trắng
Phúc đức lớn vô cùng
Tiệc nào cũng có khách mời
Không nhiều thì ít, chuyện đời xưa nay
Mọi người rôm rả vui say
Chuyện trò thân mật người này, người kia
Được mời có lúc lại lo
Nghĩa là phải có phong bì trao tay
Có người chẳng phải thứ này
Được ăn, được nói, no say rồi về
Đó là ông lớn, chức to
Hòn đất, hòn chì – chuyện của dân thôi [1]
Vui, buồn lẫn lộn chuyện đời
Cho đi cũng muốn có lời lãi thêm
Người ta tính toán khéo khôn
Có qua, chẳng lại – tình dần nhạt phai [2]
Thế nhưng Chúa nói thẳng ngay
Khi nào đãi tiệc, mời ai khó nghèo
Người ta chẳng có gì đâu
Chưa xong bữa trước, bữa sau lo rồi
Chủ nhà chắc chắn chẳng lời
Nhưng có tình người, được Chúa ban ơn
Giống như dại lại hóa khôn
Chúa luôn nói thật, nghĩa đen rõ ràng
Chẳng hề bóng bẩy, văn chương
Nhiều người đã sống xót thương như Ngài
Không nhiều thì ít, chuyện đời xưa nay
Mọi người rôm rả vui say
Chuyện trò thân mật người này, người kia
Được mời có lúc lại lo
Nghĩa là phải có phong bì trao tay
Có người chẳng phải thứ này
Được ăn, được nói, no say rồi về
Đó là ông lớn, chức to
Hòn đất, hòn chì – chuyện của dân thôi [1]
Vui, buồn lẫn lộn chuyện đời
Cho đi cũng muốn có lời lãi thêm
Người ta tính toán khéo khôn
Có qua, chẳng lại – tình dần nhạt phai [2]
Thế nhưng Chúa nói thẳng ngay
Khi nào đãi tiệc, mời ai khó nghèo
Người ta chẳng có gì đâu
Chưa xong bữa trước, bữa sau lo rồi
Chủ nhà chắc chắn chẳng lời
Nhưng có tình người, được Chúa ban ơn
Giống như dại lại hóa khôn
Chúa luôn nói thật, nghĩa đen rõ ràng
Chẳng hề bóng bẩy, văn chương
Nhiều người đã sống xót thương như Ngài
TRẦM THIÊN THU
[1] “Hòn đất ném đi, hòn chì ném lại.” (tục ngữ Việt Nam)
[2] “Có qua, có lại mới toại lòng nhau.” (tục ngữ Việt Nam)
BÀI TẬP CHỮA ĐAU LƯNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment