Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

ĐÃI

[Niệm khúc Lc 14:12-14]

Đâu có phải cứ mở tiệc là đãi
Vì cho ăn là để thu lại tiền
Và như vậy chưa chắc là nhân hiền
Mà có khi là mưu mô, tính toán

Chúa Giêsu bảo đừng mời bè bạn
Cũng không mời thân nhân hoặc người quen
Mà hãy mời kẻ không bạc, chẳng tiền
Người chẳng có mùng tơi để mà rớt

Lời Chúa dạy nghe chừng như trớt quớt
Nhưng đó là sự thật rất rõ ràng
Mời người nghèo vì họ đến tay không
Và như thế mới đúng nghĩa là ĐÃI

Họ sẽ chẳng có gì để trả lại
Nhưng người mời được nhận phúc Chúa ban
Rồi mai đây, khi hết đời trần gian
Chúa bù đắp bằng sự sống vĩnh cửu

TRẦM THIÊN THU
Chiều 04-11-2018

TOÁT YẾU

HÃY ghi nhớ, chớ lãng quên
NHỚ mình là bụi cát trần gian thôi
MÌNH sinh nay rồi chết mai
SẼ không có kiếp luân hồi, đừng mơ!
PHẢI lo sống tốt sớm khuya
CHẾT rồi chẳng kịp làm gì nữa đâu!

TRẦM THIÊN THU
Trưa 04-11-2018

ĐÃI TIỆC
[Niệm ý Lc 14:12-14]

Tiệc nào cũng có khách mời
Không nhiều thì ít, chuyện đời xưa nay
Mọi người rôm rả vui say
Chuyện trò thân mật người này, người kia
Được mời có lúc lại lo
Nghĩa là phải có phong bì trao tay
Có người chẳng phải thứ này
Được ăn, được nói, no say rồi về
Đó là ông lớn, chức to
Hòn đất, hòn chì – chuyện của dân thôi [1]
Vui, buồn lẫn lộn chuyện đời
Cho đi cũng muốn có lời lãi thêm
Người ta tính toán khéo khôn
Có qua, chẳng lại – tình dần nhạt phai [2]
Thế nhưng Chúa nói thẳng ngay
Khi nào đãi tiệc, mời ai khó nghèo
Người ta chẳng có gì đâu
Chưa xong bữa trước, bữa sau lo rồi
Chủ nhà chắc chắn chẳng lời
Nhưng có tình người, được Chúa ban ơn
Giống như dại lại hóa khôn
Chúa luôn nói thật, nghĩa đen rõ ràng
Chẳng hề bóng bẩy, văn chương
Nhiều người đã sống xót thương như Ngài

TRẦM THIÊN THU
[1] “Hòn đất ném đi, hòn chì ném lại.” (tục ngữ Việt Nam)
[2] “Có qua, có lại mới toại lòng nhau.” (tục ngữ Việt Nam)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment