Sunday, July 29, 2018

THÌA MUỐI

Ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, và những khó khăn đó giống như thìa muối này, nhưng mỗi người lại hòa tan nó theo một cách khác nhau.

Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế việc học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.

Một lần khi chàng ta than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.

“Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi”. Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử. “Cốc nước mặn chát thầy ạ” – chàng trai trả lời.

Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. “Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi”. – “Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào” – chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.

Người thầy chậm rãi nói: “Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, và những khó khăn đó giống như thìa muối này, nhưng mỗi người lại hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cả!”

(sưu tầm)

ĐỐI DIỆN

Mỗi đêm về đối diện với chính mình
Thấy lạc lõng ở giữa muôn sinh vật
Tìm kiếm hoài trái tim bị thất lạc
Chẳng thấy gì ngoài nỗi nhớ mênh mang
         Mỗi đêm về đối diện với hư không
         Nỗi tân toan trĩu đôi vai gầy guộc
         Theo phản xạ vắt tay lên trán trước
         Tiếp theo là trầm mặc cứ mông lung
Mỗi đêm về đối diện với nỗi lòng
Gối trên sách và không cần chăn đắp
Cho lạnh lẽo thấm sâu vào da thịt
Để nhớ mình mai hóa kiếp bụi tro
         Mỗi đêm về đối diện với ưu tư
         Ánh hy vọng lóe lên rồi vụt tắt
         Thời gian trôi tháng ngày thêm hiu hắt
         Ta thương đời, thương người hay thương ta?
Mỗi đêm về đối diện với tứ thơ
Phải mò dậy mặc dù ta buồn ngủ
Đam mê ấy đã hóa ra nỗi khổ
Khổ vì thơ, vì nhạc, vì nhớ – quên?
         Mỗi đêm về đối diện với bóng đêm
         Nhận ra mình đa mang và nặng nợ
         Nửa đời qua mà ta còn bỡ ngỡ
         Đi tìm hoài chưa gặp được chính ta!

TRẦM THIÊN THU

No comments:

Post a Comment

Comment