Mùa lễ tết đang đến, nhưng kinh
tế vẫn giảm sút. Suốt vài tháng, tôi đến một nhà thờ mới.
Các thông điệp hằng ngày đầy tính nhân đạo đối với chúng tôi, nhất là niềm hy
vọng trong thời buổi khó khăn này. Các thông điệp đó luôn khuyến khích tôi, tôi
muốn làm theo và tạo sự thay đổi trong cuộc sống của ai đó.
Rất nhiều người trong năm qua đã
mất niềm tin, và quan trọng hơn, mất niềm hy vọng về một tương lai xán lạn hơn.
Người ta cảm thấy thất vọng. Đường phố trở nên nguy hiểm hơn, tệ nạn nhiều
hơn... Tôi nghĩ đến những người vô gia cư, cách mà họ tìm ra sức mạnh để sống
tiếp và cách mà họ vui đón Noël năm nay.
Đối diện nhà thờ là một công
viên, tôi chú ý đến nhiều người vô gia cư lang thang ở đó. Tôi muốn làm cho họ Noël
năm nay đặc biệt, hy vọng gợi nhớ cho họ về những dịp Noël trước có gia đình và
bạn bè. Vâng, tôi muốn tạo một Noël đặc biệt cho họ.
Tôi mua một số quà Noël gói giấy
màu sáng có hình Ông già Noël. Vừa thực tế vừa ý nghĩa, tôi mua đủ thứ bánh
kẹo. Nhưng như vậy với tôi là chưa đủ đặc biệt. Rồi tôi nhìn thấy những con gấu
bông lông trắng mịn có nơ đỏ ở cổ.
Đa số dân vô gia cư ở công viên
này là đàn ông. Họ có thích quà của tôi? Các bạn tôi là Marlene, Jerry, Ken
Marlene, Jerry, Ken và tôi cùng chuẩn bị quà. Nhạc Noël trổi lên, chúng tôi cởi
mở và cảm thấy đúng với công việc của mình. Chúng tôi bỏ những gói quà và bánh
kẹo vào các túi xách, kể cả những con gấu bông. Sáng sớm hôm Noël, chúng tôi ra
công viên, dọc đường chúng tôi mua thêm cà-phê và bánh bao.
Đến công viên, chúng tôi thấy có
ít người nên nói với nhau: “Hy vọng mình
đủ số quà”. Thấy chúng tôi, khoảng hơn 20 người đến bên xe chúng tôi nhưng
không biết họ muốn gì khi chúng tôi xuống xe. Họ nhìn có vẻ mệt mỏi khi họ thấy
những bao đồ của chúng tôi.
Chúng tôi chia quà cho mọi người
ngay tại đó xong, những người đàn ông kéo chúng tôi đến một cái lều, nơi họ
cùng nhau ăn uống hằng ngày. Chúng tôi pha cà-phê nóng và chia bánh bao cho họ.
Không ai hỏi chúng tôi xem trong các bao kia có gì. Mọi người đều kiên nhẫn:
ngồi thoải mái cùng ăn bánh và nhâm nhi cà-phê.
Khi chúng tôi nói: “Chúc mừng Giáng Sinh mọi người”. Họ
đồng thanh chúc lại chúng tôi như vậy. Họ cười rạng rỡ và gương mặt hớn hở.
Chúng tôi bắt đầu phân phát các túi quà. Có người lấy 2 túi vì quên nhưng rồi
họ lại trao cho người khác và nói “Chúc mừng Giáng sinh”. Một người đàn ông trẻ
thấy con gấu bông liền nói: “Tôi nhận con
gấu này nha!”. Nói rồi anh ôm con gấu và vỗ về nó, đôi mắt anh long lanh.
Cách thể hiện của họ làm chúng
tôi phấn khởi – cách mà họ dành cả 2 giờ đồng hồ để mở rộng con tim, quên đi
những gian khổ và chia sẻ với nhau. Ra về, chúng tôi tràn đầy lòng biết ơn và
hy vọng tương lai tươi sáng ở phía trước. Chúng tôi lên xe, họ vẫy chào cho đến
khi chúng tôi đi xa khuất…
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ Hope For Christmas)
[đăng
báo Trẻ, tháng 12-2012, xuất bản tại Hoa Kỳ]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment