Chúa
Nhật cuối cùng của năm Phụng vụ được Giáo hội tôn kính Chúa Giêsu với tước hiệu
Thiên Vương Kitô – Đấng là Vua của các vua và Chúa của các chúa. Ngài là Đệ Nhất
Thiên Vương.
THƯƠNG XÓT
Thời
quân chủ, vua là người có quyền tối thượng: “Quân
xử thần tử, thần bất tử bất trung”. Không muốn cũng phải tuân lệnh, dù phải
chết. Và người ta hiểu trung thần là dám chết để minh chứng lòng trung thành với
vua. Người ta không được phép nhìn mặt vua và phải tránh những chữ có “liên
quan” nhà vua, thậm chí muốn tâu bẩm cũng không được tâu thẳng với vua: “Muôn tâu bệ hạ” – tức là tâu cái bệ rồng
của vua ngồi. Như vậy, cái ghế vua ngồi còn đáng giá hơn thần dân. Nhưng khi
Philatô hỏi Chúa Giêsu có phải là vua hay không, Ngài đã trả lời ngay: “Nước tôi không thuộc về thế gian này” (Ga
18:36), và Ngài cho phép chúng ta “phạm húy”, dùng ngay tên Ngài mà không cần
tránh né: “Lạy Chúa Giêsu, chúng con tín
thác vào Ngài”.
Chúa
Giêsu là Thiên Vương, là Vua vũ trụ, nhưng cũng là “vua nghèo” nhất. Tại sao? Một
vị Thiên hoàng mà sinh ra ở nơi bần cùng nhất là một hang chiên lừa hôi tanh.
Chắc hẳn không ai nghèo bằng Ngài.
Không
chỉ vậy, Ngài còn là vị vua không tiền hô hậu ủng, không xa giá, chỉ một lần
duy nhất Ngài cưỡi lừa vào thành Giêrusalem. Còn ngoài ra, suốt 3 năm hoạt động
mục vụ, hàng ngày Ngài đích thân rong ruổi khắp mọi đường xa, đến tận các hang
cùng ngõ hẻm để giáo huấn và chia sẻ nỗi đau khổ của mọi người cùng đinh nhất, Ngài luôn tôn trọng nhân vị, nhân phẩm và
nhân quyền của bất kỳ ai. Là vua, trong tay đầy quyền lực, nhưng Ngài đã làm
gương đúng như lời Ngài dạy: “Ai làm lớn
phải phục vụ” (Mt 20:24-28; Mc 10:40-45). Ngài không cậy quyền, ỷ thế,
không có ngai vàng, nói và làm gì cũng dựa trên nền tảng yêu thương, luôn ngôn
hành song song. Quả thật, Ngài là Vua Lòng Thương Xót. Bạn đã may mắn thấy vị
nguyên thủ quốc gia nào hoặc chủ chăn nào thực hiện như “vua nghèo” Giêsu chưa?
Nếu bạn đã thấy, bạn thật hạnh phúc!
CÔNG BÌNH
Lịch
sử cho thấy rằng các vua chúa thời quân chủ không mấy người thể hiện đức công
bình, các vị vua nhân ái ít thấy lắm. Vì Tiền Bạc và Quyền Lực khiến người ta
mù quáng và ảo tưởng về chính mình. Chỉ có Chúa Giêsu, vừa là Thiên Vương vừa
là Thẩm Phán chí công, vì Ngài luôn thẳng thắn và cương trực, không thiên vị bất
kỳ ai (Lc 20:21; Cv 10:34; Rm 2:11; Gl 2:6).
Trình
thuật Mt 25:31-46 nói về ngày Chúa quang lâm xét xử nhân loài. Chúa Giêsu dùng
hình ảnh thực tế, dễ hiểu và gần gũi: Chiên và Dê. Chiên là loài động vật hiền,
mỗi lần bị xén lông rất đau nhưng nó không hề kêu hoặc phản ứng và có hình dáng
“dễ thương”; dê là loài động vật có thể phản ứng dữ dội và có hình dáng “không
bắt mắt”. Chiên là biểu tượng của người lành, dê là biểu tượng của người dữ.
Chúa
Giêsu đã vâng lời Chúa Cha và chịu chết để cứu độ nhân loại, thế nên Ngài có
quyền phân xử công minh. Ngài đến trong vinh quang, có các thiên sứ theo hầu, và
Ngài sẽ ngự trên ngai vinh hiển. Ngài tập hợp các dân thiên hạ trước mặt Ngài, rồi
Ngài sẽ tách biệt họ như mục tử tách biệt chiên với dê. Ngài cho chiên đứng bên
phải, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Thiên Vương Giêsu ôn tồn nói với những người ở
bên phải: “Nào những người được Cha Tôi
chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho quý vị ngay từ thuở tạo
thiên lập địa. Vì xưa Tôi đói, quý vị đã cho ăn; Tôi khát, quý vị đã cho uống;
Tôi là khách lạ, quý vị đã tiếp rước; Tôi trần truồng, quý vị đã cho mặc; Tôi
đau yếu, quý vị đã thăm viếng; Tôi ngồi tù, quý vị đã đến hỏi han” (Mt
25:34-37).
Bấy
giờ những người công chính ngạc nhiên và khiêm nhường thân thưa: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa
đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước;
hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi
tù, mà đến hỏi han đâu?” (Mt 25:38-40). Chúa Giêsu xác định: “Mỗi lần quý vị làm như thế cho một trong những
anh chị em bé nhỏ nhất của Tôi, là quý vị đã làm cho chính Tôi vậy” (Mt 25:41).
Rồi
Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng: “Quân bị nguyền rủa kia, đi cho khuất mắt Tôi mà vào lửa đời đời, nơi
dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó. Vì xưa Tôi đói, quý vị đã không
cho ăn; Tôi khát, quý vị đã không cho uống; Tôi là khách lạ, quý vị đã không tiếp
rước; Tôi trần truồng, quý vị đã không cho mặc; Tôi đau yếu và ngồi tù, quý vị đã
chẳng thăm viếng” (Mt 25:42-44).
Bấy
giờ những người ấy cũng sẽ phân bua là không hề thấy Chúa đói, khát, là khách lạ,
trần truồng, đau yếu hay ngồi tù, mà họ lại đành lòng không phục vụ Chúa (x. Mt
25:45). Nhưng Ngài xác định: “Mỗi lần quý
vị không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là quý vị đã
không làm cho chính Tôi vậy” (Mt 25:46). Họ “bó tay”, không tự biện hộ được
gì, “mắt chữ O và miệng chữ A”, đành cúi đầu ra đi để chịu cực hình muôn kiếp.
Còn những người công chính thì vui sướng bước vào sự sống muôn đời. Mỗi người
“xứng đáng” với cách sống của mình: Tốt được thưởng, xấu bị phạt.
Chúa
không hỏi gì về những tội này hay tội kia, mà Chúa thẩm vấn 2 điều: Sử dụng vốn sống thế nào để sinh lời
(Mt 25:14-30), và thực hành đức ái
(Mt 25:31-46).
Ngài
hoàn toàn công minh và chính trực, không thiên vị ai – chứ đừng nghĩ mình là
“ông này, bà nọ” mà được “ưu tiên”. Vả lại Chúa đã nhiều lần cảnh báo, chứ Ngài
không hề hứng chí làm sảng mà không báo trước. Có lẽ chúng ta nghe nhiều hóa
nhàm tai, rồi cứ tưởng Chúa “vui tính”, thích đùa dai. Nước đến chân nhảy cũng
không kịp. Số phận thành Sôđôma và Gômôra bị thiêu rụi đã quá hiển nhiên, rồi ngày
11-3-2011, Sóng thần đã là “điểm đen” gây kinh hoàng ở Nhật Bản, và rồi Thái
Lan cũng phải “nhức đầu” vì lụt lội. Có bao nhiêu người coi những dạng như vậy
là “triệu chứng” của một căn bệnh trầm kha bất trị? Thiên tai hay nhân tai? Việt
Nam cũng đã và đang chịu chung số phận!
Nhìn
thấy Chúa trong người khác là điều không dễ, nhưng đó là điều kiện “ắt có và đủ”,
vì Chúa Giêsu đã xác định: Mỗi lần chúng
ta giúp đỡ người khác – dù chỉ một chén nước lã, yêu thương người khác, có ánh
mắt thiện cảm với người khác, vui cười với người khác, nói dễ nghe với người
khác, cư xử tốt với người khác, chia sẻ vui buồn với người khác, cầu nguyện cho
người khác,… đó là chúng ta làm cho chính Thiên Chúa. Người khác là bất kỳ
ai, dù không quen biết, ngay cả chính kẻ thù. Ngay cả đại văn hào Victor Hugo
cũng đã quả quyết: “Ai cho kẻ khốn cùng
là đã cho Thượng đế vay”. Nếu không làm được vậy thì chúng ta không thể tự
biện hộ, vì Chúa đã “ghi âm” và “ghi hình” ngay lúc chúng ta hành xử – và “thước
phim” đó sẽ trình chiếu lại khi chúng ta trình diện Thiên Chúa.
Chúa
Giêsu là Vua Lòng Thương Xót vì Ngài đã yêu thương chúng ta đến giọt máu cuối
cùng, giọt nước cuối cùng, và hơi thở cuối cùng. Ngài luôn nhẫn nại chờ đợi
chúng ta đến với Lòng Thương Xót vô biên và sâu thẳm của Ngài – tức là đến với
Bí tích Hòa giải và Bí tích Thánh Thể. Ngài vẫn từng giây phút âm thầm mỏi mòn chờ
đợi chúng ta hồi tâm, Ngài không hề muốn phạt ai, chỉ tại chúng ta quá cố chấp!
Alfred
Mortier nói: “Mọi người đều nói đến quyền
lợi, không mấy ai nói đến bổn phận”. Chúng ta cũng vậy, chúng ta van nài
Chúa ban “miễn phí” cho chúng ta điều này hoặc điều nọ, càng nhiều càng tốt, nhưng
lại không muốn hy sinh, chỉ muốn tránh né bổn phận càng nhiều càng tốt. Thật là
phi lý!
Điều
Chúa yêu cầu rất đơn giản nhưng rất quan trọng và hoàn toàn có lợi cho chính
chúng ta: “Hãy hoàn thiện như Cha trên
trời là Đấng toàn thiện” (Mt 5:48) và “hãy
có lòng nhân từ như Cha là Đấng nhân từ” (Lc 6:36).
Lạy Thiên Vương Giêsu Kitô, xin
thương xót mà gia ân cho chúng con – những thần dân vô dụng của Ngài. Nhưng
chúng con luôn vững tin Ngài đang ở với chúng con, Ngài không để chúng con cô
đơn (x. Ga 8:29), vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương (Tv 136). Xin che
chở, phù trợ và hướng dẫn chúng con dù “mầu nhiệm của sự gian ác đang hoành
hành” (2 Tx 2:7). Chúng con cầu xin nhân danh Thiên Vương Kitô, Đấng cứu độ
chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment