Thẩm phán là người có quyền xét xử tại một
phiên tòa, cũng gọi là quan tòa. Tại một số quốc gia, quyền hạn của thẩm phán
được chia sẻ với bồi thẩm đoàn hoặc hội thẩm. Tòa án cũng có nhiều cấp khác
nhau, cao nhất là tòa án tối cao.
Thiên Chúa Cha không xét xử ai, mà Ngài trao mọi
quyền xét xử cho Thiên Chúa Con. (x. Ga 5:22) Thật vậy, chính Chúa Giêsu đã từng
minh định với các môn đệ: “Thầy đã được
trao toàn quyền trên trời dưới đất.” (Mt 28:18) Chúa Giêsu là Vua của các
vua, là Chúa của các chúa, nhưng Ngài không là Vua như người ta tưởng, bởi vì
chính Ngài đã xác định với ông Philatô rằng Vương Quốc của Ngài không thuộc về thế
gian này, (x. Ga 18:36) tức là thuộc về Cõi Trời, nơi mà phàm nhân không hề biết,
không phải như cung trăng hoặc một nơi xa lạ nào đó mà thiên văn học đã phát hiện.
Như chúng ta biết, xã hội trần gian được phân
chia thành năm châu lục, mỗi châu lục gồm nhiều quốc gia. Trong mỗi quốc gia có
một vị đứng đầu với quyền tối thượng, gọi là nguyên thủ quốc gia. Tùy thời mà
người ta gọi vị đó bằng các danh từ khác nhau: Chúa Thượng, Hoàng Thượng, Hoàng
Đế, Vua, Nữ Hoàng, Quốc Vương, Quốc Trưởng, Tổng Thống,... Các nước cộng sản gọi
vị đó là Chủ Tịch. Riêng Công giáo gọi vị đó là Giáo Hoàng.
Người ta có câu: “Quan nhất thời, dân vạn đại”. Nguyên thủ quốc gia cũng chỉ tạm thời
chứ không vĩnh viễn, kể cả quyền lực, chỉ có Thiên Chúa là vĩnh viễn, thường tồn,
bất biến, và có quyền tối thượng, kể cả “quyền ném vào hoả ngục.” (Lc 12:5; x. Mt
10:28) Khi bị thế lực trần gian áp chế, Chúa Giêsu vẫn thẳng thắn nói với
Philatô là người có toàn quyền trong tay: “Ngài
không có quyền gì đối với tôi, nếu Trời chẳng ban cho ngài.” (Ga 19:11) Quyền
xét xử của Philatô chỉ trong thời điểm đó, có quyền vì còn chức, tạm thời thôi.
Xét về từ ngữ và ý nghĩa, trong Hán tự có chữ
王 [wáng], nghĩa là vương (vua). Về chiết tự, ba “gạch ngang” tượng
trưng cho Thiên – Nhân – Địa, và được nối kết bằng một “gạch đứng”, ý nói “vua
là người nối kết trời, đất và con người”. Ý nghĩa thật thâm sâu, và với ý nghĩa
này thì vua phải là người cao thượng, thế nhưng người ta thường lạm quyền thái
quá. Chỉ là vua trần gian mà còn là “mối liên kết” như vậy thì huống chi Chúa Giêsu
Kitô, Thiên Vương của vũ trụ.
Gần gũi với chữ 王 (vương) là
chữ 主 [Zhǔ], nghĩa là “Chủ” hoặc “Chúa,” viết giống như chữ Vương nhưng
có thêm “ngọn lửa” ở trên: Chúa cũng là vua nhưng có đức độ, gần gũi với con
người, đốm lửa trên đầu Ngài là ánh sáng soi sáng cuộc đời chúng ta, thúc bách
chúng ta đi theo Ngài, và đó là ý nghĩa của cuộc đời chúng ta. Hán tự là chữ tượng
hình mà hàm súc thâm thúy quá!
Vừa mặc nhiên vừa minh nhiên, Chúa Giêsu là Đệ
Nhất Thiên Vương, thế nhưng Ngài lại hạ mình đến tận cùng vì yêu thương các thần
dân. Thật là quá đỗi lạ lùng, Ngài là Vua của các vua và là Chúa của các chúa
nhưng lại hoàn toàn trái ngược với các vua chúa trần gian, vì Ngài là Vua-đa-không:
KHÔNG ngai, KHÔNG đăng quang, KHÔNG vương miện, KHÔNG vương trượng, KHÔNG long
bào, KHÔNG quần thần, KHÔNG dinh thự, KHÔNG văn phòng làm việc, KHÔNG nghi thức,
KHÔNG thiết triều,... Thậm chí Ngài còn SINH nơi hang động, SỐNG ở ngoài đường,
rồi CHẾT trên đồi hoang. Tại sao vậy? Câu trả lời được chính Chúa Giêsu xác định
với Tổng trấn Philatô: “Nước tôi không
thuộc về thế gian này.” (Ga 18:36) Tuy nhiên, Ngài lại có quyền tối thượng:
“Chúa Cha không xét xử một ai, nhưng đã
ban cho người Con mọi quyền xét xử. Chúa Cha có sự sống nơi mình thế nào thì
cũng ban cho người Con được có sự sống nơi mình như vậy, lại ban cho người Con
được quyền xét xử, vì người Con là Con Người.” (Ga 5:22, 26-27)
NHÂN HẬU và KHIÊM NHƯỜNG
Vua chúa trần gian tự nhận là Thiên Tử, là
Con Trời, hét ra lửa, và có trọn quyền sinh sát: “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.” Khủng khiếp quá! Còn Chúa
Giêsu khác hẳn, khi Philatô hỏi Ngài có phải là vua không, Ngài thản nhiên trả
lời: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi
đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng
về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.” (Ga 18:37) Vua Giêsu luôn chạnh lòng
thương, luôn động lòng trắc ẩn, giàu lòng thương xót, đến thế gian để cứu những
gì đã mất, và Ngài đưa ra lời khuyên: “Hãy
học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.” (Mt 11:29) Là Thiên
Vương và cũng là Thẩm Phán Tối Thượng nhưng Chúa Giêsu lại vô cùng hiền lành, nhân
hậu, từ tâm. Ngài là Quan Tòa khiêm nhường và nhân ái.
Quả thật, chính Đức Chúa là Chúa Thượng đã
tuyên phán: “Đây, chính Ta sẽ chăm sóc
chiên của Ta và thân hành kiểm điểm. Như mục tử kiểm điểm đàn vật của mình vào
ngày nó ở giữa đàn chiên bị tản mác thế nào, Ta cũng sẽ kiểm điểm chiên của Ta
như vậy. Ta sẽ kéo chúng ra khỏi mọi nơi chúng đã bị tản mác, vào ngày mây đen
mù mịt.” (Ed 34:11-12) Ngay khi chúng ta tưởng mình cô đơn thì Ngài vẫn đang
hiện diện ở bên chúng ta. Khi cuộc đời chúng ta êm trôi, Ngài đồng hành với
chúng ta; khi cuộc đời chúng ta như lâm vào ngõ cụt, Ngài không chỉ đồng hành
mà Ngài còn vác chúng ta trên vai để chúng ta được an toàn. Thực sự là vậy,
nhưng vì phàm nhân yếu đuối, thế nên chúng ta đã từng có những lúc bị dao động,
chao đảo!
Thời Cựu Ước, Thiên Chúa đã tuyên phán rạch
ròi: “Chính Ta sẽ chăn dắt chiên của Ta,
chính Ta sẽ cho chúng nằm nghỉ. Con nào bị mất, Ta sẽ đi tìm; con nào đi lạc,
Ta sẽ đưa về; con nào bị thương, Ta sẽ băng bó; con nào bệnh tật, Ta sẽ làm cho
mạnh; con nào béo mập, con nào khoẻ mạnh, Ta sẽ canh chừng. Ta sẽ theo lẽ chính
trực mà chăn dắt chúng. Phần các ngươi, hỡi chiên của Ta, Đức Chúa là Chúa Thượng
phán. Này Ta sẽ xét xử giữa chiên với chiên, giữa cừu với dê.” (Ed 34:15-17) Chắc chắn Ngài không “bỏ qua” bất cứ ai, đặc biệt là người nào càng bất hạnh thì
càng được Ngài thương xót và chăm sóc nhiều hơn. Thật vậy, Ngài không so đo hơn
thua, chấp nhận bỏ lại 99 con chiên béo tốt để rong ruổi tìm kiếm cho được MỘT
con chiên xấu xí, ốm yếu, hôi tanh. (x. Mt 18:12-14; Lc 15:4-7)
Tìm kiếm trong số các vua chúa trần gian, nếu
không là “hàng hiếm” thì cũng chẳng thấy nhiều người vì dân, vì nước, đích thân
vi hành để biết dân tình ra sao. Mấy ai được như Hoàng đế Khang Hi (Kangxi,
1654-1722) đời nhà Thanh của Trung Hoa? Ông là vị vua thật tốt lành, thương dân
suốt hơn 60 năm trị quốc. Có bao giờ Tổng thống đến khu dân cư nghèo để thấy
sinh hoạt cực khổ của người dân? Đến nơi nào thì chỉ ở “trung tâm” rồi tiệc
tùng, và nghe “báo cáo”, liệu có bao nhiêu phần trăm trung thực? Bởi vậy, người
dân mới thở dài rồi nói: “Ôi dào! Làm
láo, báo cáo hay!” Quan trên, quan dưới vô vàn – Ít quan thật tốt, nhiều
quan tham tàn! Tuy ít nhưng có những người đáng nể phục là cố Tổng Thóng G.B. Ngô Đình
Diệm, và một số tổng thống của Hoa Kỳ, đó là sự thật mang tính lịch sử, không
thể chối cãi.
Cấp nào cũng đa dạng. Ở cấp thấp hơn cũng chẳng
khá hơn, tỉnh trưởng hoặc quận trưởng, trong số đó có bao nhiêu người thật lòng
muốn biết nỗi niềm của người dân? Rồi giám mục hoặc linh mục, trong số đó có
bao nhiêu người tận tình đến thăm giáo dân để hiểu được nỗi lòng của họ, cả đời
thường lẫn tâm linh? Có thực sự tìm chiên lạc, chiên yếu, chiên bệnh, hay chỉ
thân với chiên béo? Có chức nên có quyền, họ đủ lý lẽ biện hộ, khó mà thản
nhiên trả lời ngay. ĐGH Phanxicô cũng thường thẳng thắn dám nói tới những điều
“nhạy bén” tương tự như vậy, chắc hẳn nhiều người cũng cảm thấy “dị ứng” lắm!
Phải chân nhận rằng thực sự ấn tượng với Đức
cố GM Jean Cassaigne (1895-1973), người ta thường thân thương gọi ngài là Cha
Sanh, nhà truyền giáo của dân tộc Kơ Ho, chết vì lây bệnh cùi tại Trại Phong Di
Linh, được mệnh danh là Tông Đồ Người Cùi. Khi còn là Giám mục của GP Saigon,
ngài thường dùng chiếc xe vespa cọc cạch đi thăm dân chúng vùng Chợ Lớn. Một
người Pháp mà quên mình, dấn thân và hòa nhập với người Việt Nam, đặc biệt là
những người dân tộc và các bệnh nhân phong cùi. Không yêu thương làm sao sống
được vậy? Đó là phong cách của thánh nhân!
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Cuộc sống thật
nhiêu khê, biết nhiều thì khổ nhiều, thấy nhiều thì chán nhiều, nghe nhiều thì
“nóng gáy” nhiều: “Càng nhiều khôn ngoan, càng nhiều phiền muộn; càng
thêm hiểu biết, càng thêm khổ đau,” (Gv 1:18) Làm ngơ thì người ta nói mình “sợ,” nói ra
thì người ta “không ưa.” Thẳng thắn sẽ “va chạm” chỉ khổ mình, nhưng không thể
làm ngơ, ai nhát đảm thì dễ “vào hùa” lắm. May mà có Chúa là Bến Yêu Thương cho
chúng ta trú ẩn. Thánh Vịnh gia chia sẻ cảm nghiệm tâm linh: “Chúa là mục tử
chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì. Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm
nghỉ. Người đưa tôi tới dòng nước trong lành và bổ sức cho tôi. Người dẫn tôi
trên đường ngay nẻo chính vì danh dự của Người.” (Tv 23:1-3) Ước gì mỗi chúng
ta đều khả dĩ trải nghiệm đức tin tuyệt vời như vậy!
Cái gì cũng cần khổ luyện. Đức tin cũng vậy, phải
được tôi luyện trong nhiều nỗi gian truân hoặc đoạn trường thì mới có thể dần dần
trở nên “tinh ròng,” và lúc đó chúng ta mới có thể xác tín: “Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u con sợ gì nguy
khốn, vì có Chúa ở cùng. Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm. Chúa dọn sẵn
cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù. Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm, ly
rượu con đầy tràn chan chứa.” (Tv 23:4-5) Thánh Vịnh gia chia sẻ thêm: “Lòng nhân hậu và tình thương Chúa ấp ủ tôi
suốt cả cuộc đời, và tôi được ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền
miên.” (Tv 23:6) Hạnh phúc quá! Nhưng hạnh phúc đó không thể cứ sống tà tà
mà có được. Vâng, Thiên Chúa là Đấng cầm quyền sinh tử, (Đnl 32:39; 1 Sm 2:6; Kn
16:13) Ngài không bao giờ “chợp mắt ngủ quên” hoặc nỡ lòng để mặc chúng ta lâm
vào ngõ cụt. Tại sao? Vì bản chất của Ngài là tình yêu, (1 Ga 4:8 và 16) mà
tình yêu là bất tử.
Như chúng ta đã biết, Chúa Giêsu là Vua, là Đệ
Nhất Thiên Vương, nhưng không phải là Phú Vương mà là Hàn Vương: SINH nơi hang
động, SỐNG ở ngoài đường, rồi CHẾT trên đồi hoang. Ngài là Vua mà cuộc sống như
vậy, làm sao chúng ta có thể sống khác Ngài?
Và có điều đặc biệt: Chúa Giêsu LÀ Vua của người sống chứ KHÔNG LÀ Vua của kẻ chết. Thật vậy, dù Ngài bị người ta
ghen ghét “tới bến” và đã giết Ngài chết thê thảm, nhưng Ngài đã từ cõi chết sống
lại, cai trị cả Tử thần, (x. 1 Cr 15:25) và trở thành Vua Hằng Sinh. Thánh
Phaolô nói chi tiết: “Đức Kitô đã trỗi dậy
từ cõi chết, mở đường cho những ai đã an giấc ngàn thu. Vì nếu tại một người mà
nhân loại phải chết thì cũng nhờ một người mà kẻ chết được sống lại. Quả thế,
như mọi người vì liên đới với Ađam mà phải chết thì mọi người nhờ liên đới với
Đức Kitô, cũng được Thiên Chúa cho sống. Nhưng mỗi người theo thứ tự của mình:
mở đường là Đức Kitô, rồi khi Đức Kitô quang lâm thì đến lượt những kẻ thuộc về
Người. Sau đó mọi sự đều hoàn tất, khi Người đã tiêu diệt hết mọi quản thần, mọi
quyền thần và mọi dũng thần, rồi trao vương quyền lại cho Thiên Chúa là Cha.”
(1 Cr 15:20-24)
Chúa Giêsu là Vua Hằng Hữu và Hằng Sinh,
nhưng Ngài đã chịu đau khổ tột cùng, thế nên Ngài có toàn quyền. Hoàn toàn hợp
lý. Thánh Phaolô cho biết: “Thật vậy, Đức
Kitô phải nắm vương quyền cho đến khi Thiên Chúa đặt mọi thù địch dưới chân Người.
Thù địch cuối cùng bị tiêu diệt là sự chết, vì Thiên Chúa đã đặt muôn loài dưới
chân Đức Kitô. Mà khi nói muôn loài thì dĩ nhiên không kể Đấng đặt muôn loài dưới
chân Đức Kitô.” (1 Cr 15:25-27) Đức Kitô là chính Chúa Con, Ngôi Hai Thiên
Chúa, mà Chúa Cha với Chúa Con chỉ là MỘT mà thôi: “Lúc muôn loài đã quy phục Đức Kitô thì chính Người, vì là Con, cũng sẽ
quy phục Đấng bắt muôn loài phải quy phục Người; và như vậy, Thiên Chúa có toàn
quyền trên muôn loài.” (1 Cr 15:28)
Vào thời quân chủ ngày xưa, vua cho sống thì
được sống, vua bảo chết thì phải chết, không muốn cũng phải tuân lệnh, bất tuân
là bất trung. Chính cái chết minh chứng lòng thành của tôi trung. Đã từng có những
trung thần đã dám xin được chết để minh chứng lòng trung thành với vua. Còn nữa,
người ta không được phép nhìn mặt vua và phải tránh những chữ có “liên quan”
nhà vua, phải đọc “trại” đi (trường – tràng, sinh – sanh,...), thậm chí muốn
tâu bẩm cũng không được tâu thẳng với vua, mà chỉ được tâu “cái bệ rồng” của
vua ngồi mà thôi: “Muôn tâu bệ hạ.” Ui
da! Cái ghế vua ngồi còn đáng giá hơn thần dân. Nhưng với Vua Giêsu, không sợ
“phạm húy,” Ngài cho phép chúng ta cứ thân thưa thẳng thắn: “Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội chúng con! Lạy
Chúa Giêsu, chúng con tín thác vào Ngài!”
Chúa Giêsu là Vua nhưng Ngài không hề được tiền
hô hậu ủng, không hề xa giá, chỉ một lần duy nhất được tung hô vạn tuế khi Ngài
cưỡi lừa vào thành Giêrusalem trước dịp Lễ Quá Hải (Vượt Qua), thế nhưng chỉ
vài ngày sau là họ lật mặt nhanh hơn trở bàn tay: “Đóng đinh nó vào Thập Giá.” (Mt 27:22-23; Mc 15:13-14; Lc 23:21; Ga
19:6; Ga 19:15) Lạy Chúa tôi! Chúng ta cũng chẳng hơn gì đâu!
Ròng rã suốt những năm tháng hoạt động mục vụ,
hàng ngày Ngài đích thân rong ruổi khắp mọi nẻo đường, đến tận các hang cùng
ngõ hẻm để giáo huấn và chia sẻ nỗi đau khổ của những người cùng đinh nhất, đặc
biệt là Ngài luôn tôn trọng nhân vị, nhân phẩm và nhân quyền của bất kỳ ai. Là
vua, trong tay đầy quyền lực, nhưng Ngài đã thực hiện đúng như lời Ngài dạy người
khác làm: “Ai làm lớn phải phục vụ.”
(Mt 20:24-28; Mc 10:40-45) Ngài không cậy quyền, không ỷ thế, nói và làm gì
cũng dựa trên nền tảng yêu thương, ngôn hành luôn song song, thậm chí Ngài còn LÀM
NHIỀU HƠN NÓI. Ngài không chỉ là Vua Nhân Lành, Vua Hằng Sinh, Vua Tình Yêu,
Vua Thương Xót, mà Ngài còn là Vua Nhân Ái và Công Bình. Vô cùng may mắn khi
chúng ta là thần dân của Vị Vua này. Deo gratias – Tạ ơn Thiên Chúa!
NHÂN ÁI và CÔNG BÌNH
Nhân ái và công bình là nền tảng vững chắc của
cuộc sống. Tin Mừng hôm nay là trình thuật Mt 25:31-46, cho biết về cuộc tái
lâm và cách xét xử của Chúa Giêsu – Thiên Vương Chí Thánh và Thẩm Phán Tối Thượng.
Chúa Giêsu đã sử dụng hình ảnh thực tế, gần gũi đời thường và dễ hiểu: Chiên và
Dê. Chiên là loài động vật hiền, mỗi lần bị xén lông rất đau nhưng nó không hề
kêu hoặc phản ứng và có hình dáng “dễ thương,” còn dê là loài động vật có thể phản ứng
dữ dội và có hình dáng “không bắt mắt.” Chiên là hình ảnh của Người Lành, dê là
hình ảnh của Kẻ Dữ. Hai hình ảnh đối nghịch nhau!
Tuyệt đối vâng lời Chúa Cha, Chúa Giêsu đã bằng
lòng chịu chết để cứu độ nhân loại, vì thế Ngài cũng có toàn quyền phân xử,
nhưng hoàn toàn công minh chính trực và đầy tình xót thương. Khi Ngài đến thế
gian lần thứ hai, Ngài được các thiên sứ theo hầu, và Ngài sẽ ngự trên ngai
vinh hiển. Ngài tập hợp các dân thiên hạ trước mặt Ngài, rồi Ngài sẽ tách biệt
họ như mục tử tách biệt chiên với dê. Ngài cho chiên đứng bên phải, còn dê ở
bên trái. Bấy giờ Thiên Vương Giêsu nói với những người ở bên phải: “Nào những người được Cha Tôi chúc phúc, hãy
đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho quý vị ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì
xưa Tôi đói, quý vị đã cho ăn; Tôi khát, quý vị đã cho uống; Tôi là khách lạ, quý
vị đã tiếp rước; Tôi trần truồng, quý vị đã cho mặc; Tôi đau yếu, quý vị đã
thăm viếng; Tôi ngồi tù, quý vị đã đến hỏi han.” (Mt 25:34-37) Hạnh phúc
thay cho những ai được Ngài cười và nói như vậy!
Khi nghe Ngài nói vậy, họ ngạc nhiên vì họ chưa
một lần thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống, là khách lạ mà tiếp rước, trần
truồng mà cho mặc, đau yếu hoặc ngồi tù mà thăm viếng giúp đỡ. Nhưng Chúa Giêsu
bảo: “Mỗi lần quý vị làm như thế cho một
trong những anh chị em bé nhỏ nhất của Tôi, là quý vị đã làm cho chính Tôi vậy.”
(Mt 25:41)
Rồi Đức Vua nói với những người ở bên trái: “Quân bị nguyền rủa kia, đi cho khuất mắt Tôi
mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó. Vì xưa Tôi
đói, quý vị đã không cho ăn; Tôi khát, quý vị đã không cho uống; Tôi là khách lạ,
quý vị đã không tiếp rước; Tôi trần truồng, quý vị đã không cho mặc; Tôi đau yếu
và ngồi tù, quý vị đã chẳng thăm viếng.” (Mt 25:42-44)
Họ cũng ngạc nhiên và phân bua, nhưng Ngài nói
thẳng: “Mỗi lần quý vị không làm như thế
cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là quý vị đã không làm cho chính Tôi
vậy.” (Mt 25:46) Hết cách phân minh, họ đành lủi thủi ra đi để chịu cực
hình muôn kiếp. Đó là công bình: Tốt được thưởng, xấu bị phạt. Có điều lạ là
không thấy Chúa đề cập tội này hay tội nọ, Ngài chỉ thẩm vấn HAI điều: Sử dụng vốn sống thế nào để sinh lời, (Mt
25:14-30) và thực hành đức ái. (Mt
25:31-46)
Ngài không thiên vị ai, không thể lấy cớ mình
là “ông này” hoặc “bà nọ” để mong được “ưu tiên.” Có lẽ chúng ta nghe nhiều hóa
nhàm tai, rồi cứ tưởng Chúa “vui tính,” thích đùa dai. Số phận thành Sôđôma và
Gômôra bị thiêu rụi đã quá hiển nhiên, rồi hằng năm có nhiều vụ “thiên tai”
nhưng người ta vẫn “bình chân như vại,” thích những “sự lạ” chứ không muốn hiểu
“triệu chứng” của một căn bệnh trầm kha bất trị. Thiên tai hay nhân tai? Việt
Nam cũng không ngoài danh sách. Cứng lòng hay tự mãn?
Nhìn thấy Chúa trong người khác là điều không
dễ, nhưng đó là điều Chúa Giêsu đề cao: Mỗi lần chúng ta giúp đỡ, yêu thương, chia
sẻ, thiện cảm, vui cười, nói dễ nghe, cư xử tốt, cầu nguyện cho người khác,… đó
là chúng ta làm cho chính Thiên Chúa. Người khác là tha nhân, là bất kỳ ai, dù
không quen biết, thậm chí là kẻ thù. Thật tuyệt vời với cách suy luận của đại
văn hào Victor Hugo: “Ai cho kẻ khốn cùng
là đã cho Thượng đế vay.” Một cách nhận định chứa đầy niềm tin Kitô giáo.
Lòng thương xót cũng chính là tình yêu
thương, chính Chúa Giêsu đã yêu thương chúng ta đến cùng, (Ga 13:1) Ngài không
phạt nhãn tiền vì Ngài nhẫn nại chờ đợi chúng ta sám hối, đợi chúng ta tín thác
vào Lòng Thương Xót vô biên và sâu thẳm của Ngài, điển hình là đến với Bí tích
Hòa giải và Bí tích Thánh Thể. Không được tha thứ là tại chúng ta quá cố chấp
mà thôi! Alfred Mortier nói: “Mọi người đều
nói đến QUYỀN LỢI, không mấy ai nói đến BỔN PHẬN.” Thật vậy, chúng ta van xin
Chúa ban “miễn phí” cho chúng ta đủ điều, nhưng lại không muốn hy sinh, chỉ muốn
tránh né “cái khó” càng nhiều càng tốt. Mâu thuẫn. Vậy là chúng ta không công bằng
với Chúa đấy!
Lạy
Thiên Vương Giêsu Kitô, xin thương tha thứ, nâng đỡ, che chở, độ trì, soi sáng
và hướng dẫn con trong Cung Đường Tình Yêu cao cả và tuyệt đối của Thiên Chúa. Lạy
Thẩm Phán nhân hậu, xin dủ lòng thương xót con – kẻ tội lỗi khốn nạn. Con tín thác vào Ngài, Đấng Cứu Độ hằng sinh,
đồng hiển trị cùng Thiên Chúa Cha, hiệp nhất với Thiên Chúa Thánh Thần đến muôn
đời. Amen.
TRẦM THIÊN THU
✽ Chữ T Định Mệnh – https://tramthienthu.blogspot.com/2016/11/chu-t-inh-menh.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment