Các vấn đề trong giáo hội ngày nay là “chuyện nhỏ” so
với sự phản ứng của tà thuyết Arian (*). Cyrilô bị ngắt lời khi tranh luận, rồi
bị Jerome kết tội theo tà thuyết Arian, cuối cùng ngài được nhiều người minh
oan và được tôn vinh là tiến sĩ giáo hội năm 1822. Lớn lên ở Giêrusalem, được
giáo dục đàng hoàng, nhất là về Kinh thánh, ngài được ĐGM giáo phận Giêrusalem phong
chức linh mục và giao nhiệm vụ dạy giáo lý cho những người sắp rửa tội trong
mùa Chay và dạy cho các tân tòng trong mùa Phục sinh. Cuốn “Catecheses” (Giáo Lý) của ngài vẫn
còn giá trị làm mẫu cho nghi thức và thần học của giáo hội hồi giữa thế kỷ IV.
Có nhiều người phản đối việc ngài trở thành giám mục GP
Giêrusalem. Chắc chắn ngài được nhiều giám mục tấn phong giám mục, vì một trong
số đó có ĐGM Acacius, một người theo thuyết Arian, có lẽ người ta muốn ngài
“hợp tác”. Xung đột xảy ra giữa Cyrilô and Acacius, giám mục đối thủ ở gần tòa giám
mục Caesarea. Cyrilô bị triệu đến công hội, bị kết tội không vâng lời và tội
bán tài sản giáo hội để giúp người nghèo.
Tuy nhiên, có thể có sự khác nhau về thần học. Ngài bị
kết tội, bị trục xuất khỏi Giêrusalem, nhưng sau đó được minh oan, có cả những
người “hai mang” (vừa theo Công giáo vừa theo Arian) cũng minh oan cho ngài. Một
nửa trong giám mục đoàn bị đi đày (Patrixiô bị 2 lần). Cuối cùng, ngài trở về
thấy Giêrusalem bị “te tua” vì tà thuyết, vì ly giáo, vì xung đột, và hoang tàn
vì tội phạm. Ngay cả Thánh Grêgôriô Nyssa khi đó được người ta đến trợ giúp
cũng cảm thấy thất vọng.
Hai ngài đi dự Công đồng đại kết II (Second Ecumenical
Council of Constantinople), tại đây Tín điều Nicê được công bố. Cyrilô chấp nhận
từ “consubstantial” (đồng bản
thể, nghĩa là thuộc về Chúa Cha và Đức Kitô). Một số người cho đó là động thái
ăn năn (act of repentance), nhưng các giám mục tham dự Công đồng khen ngợi ngài
là “nhà vô địch chính thống” chống lại thuyết Arian. Dù không thân thiện với
những người bảo vệ chính thống chống lại Arian, ngài vẫn có thể được kể trong
số những người mà Thánh Athanasiô gọi là “những huynh đệ chúng tôi muốn nói tới,
và chỉ khác nhau về từ ngữ”.
TRẦM THIÊN THU
(*) Arianism:
Thuyết của Arius, thế kỷ IV, cho rằng chỉ có Thiên Chúa là bất biến và tự hữu,
nhưng Ngôi Con không là Thiên Chúa mà chỉ là phàm nhân. Thuyết này từ chối thiên tính của
Chúa Giêsu. Công
đồng Nicaea (AD 325) đã kết án Arius và tuyên bố “Ngôi Con đồng bản thể với Đức
Chúa Cha”. Thuyết Arian được nhiều người bảo vệ tiếp 50 năm sau, nhưng cuối
cùng cũng sụp đổ khi các hoàng đế Kitô giáo của Rome Gratian và Theodosius lên
ngôi. Công đồng Constantinople đầu tiên (năm 381) phê chuẩn Tín điều của Công
đồng Nicê và cấm thuyết Arian. Tà thuyết này vẫn tiếp tục trong các bộ lạc ở
Đức suốt thế kỷ VII, và các niềm tin tương tự được duy trì đến ngày nay bởi tổ
chức Nhân chứng của Giavê (Jehovah's Witnesses) và bởi một số người theo thuyết
Nhất Vi Luận (Unitarianism), tương tự Tam Vị Nhất Thể, tức là Một Chúa Ba Ngôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment