Quyết định là điều khó khăn nhất để có thể bắt đầu hành động, phần còn lại là có kiên trì hay không. Cần phải mạnh mẽ và dứt khoát để có thể quyết tâm mau chóng, nhưng cần phải nhận thức tinh tế mới khả dĩ quyết tâm đúng đắn.
Edward Bulwer-Lytton
(1803-1873, thi sĩ, tiểu thuyết gia, kịch tác gia và chính khách người Anh)
nhận xét: “Ai thận trọng quan sát và kiên
quyết vững vàng sẽ tự nhiên dần trở thành bậc anh tài.” Còn William Arthur Ward
(1921-1994, nhà giáo dục người Mỹ) nhận định: “Sự kiên nhẫn của ngày hôm nay có thể biến những nản lòng của ngày hôm
qua thành khám phá của ngày mai. Những mục đích của ngày hôm nay có thể biến
những thất bại của ngày hôm qua thành quyết tâm của ngày mai.”
Càng về cuối năm
Phụng Vụ, Lời Chúa càng “xoáy sâu” vào tâm hồn chúng ta – rõ ràng hơn, thẳng
thắn hơn, mạnh mẽ hơn, và cũng… “gay gắt” hơn. Cuối năm là thời điểm cần thiết
để xem lại chính mình, luôn có nhiều điều cần quyết tâm hoặc tái quyết tâm – cả
về đời thường và tâm linh.
Vì yếu đuối, phàm
nhân luôn cần phải cố gắng quyết tâm và tái quyết tâm. Thật hạnh phúc vì chúng
ta có một Vị Thiên Chúa vô cùng nhân từ và kiên nhẫn: “Chúa xót thương hết mọi người, vì Chúa làm được hết mọi sự. Chúa nhắm
mắt làm ngơ, không nhìn đến tội lỗi loài người, để họ còn ăn năn hối cải.” (Kn
11:23) Chắc chắn không có thần linh nào như Thiên Chúa của chúng ta. Trong St
18:20-32, Tổ phụ Abraham đối diện Thiên Chúa với mối quan ngại về điều sẽ xảy
ra cho thành Sôđôm. Tổ phụ Abraham đã “mặc cả” với Thiên Chúa, và Ngài sẵn sàng
tha thứ cho Sôđôm nếu thành này có được 10 người công chính.
Kinh Thánh xác
định: “Quả thế, Chúa yêu thương mọi loài
hiện hữu, không ghê tởm bất cứ loài nào Chúa đã làm ra, vì giả như Chúa ghét loài
nào, thì đã chẳng dựng nên. Nếu như Ngài không muốn, làm sao một vật tồn tại
nổi? Nếu như Ngài không cho hiện hữu, làm sao nó có thể được duy trì? Lạy Chúa
Tể là Đấng yêu sự sống, Chúa xử khoan dung với mọi loài, vì mọi loài đều là của
Chúa.” (Kn 11:24-26) Thật vậy, Thiên Chúa là
ĐẤNG HẰNG SINH (Đnl 5:26; Gs 3:10; Tl 8:19; R 3:13; 1 Sm 14:39 & 45; 1 Sm 17:26 & 36; 1 Sm 19:6; 1 Sm 20:3 & 21; 1 Sm 25:26 & 34; 1 Sm 26:10 &
16; 1 Sm 28:10; 1 Sm 29:6; 2 Sm 2:27; 2 Sm 4:9; 2 Sm
12:5; Tv 42:3; Tv 84:3; Mt 16:6; Mt 26:63; Ga 6:57; Cv 14:15; 2 Cr
3:3; 2 Cr 6:16; 1 Tx 1:9; 1 Tm 3:15; 1 Tm 4:10; Dt 7:24-25) và là ĐẤNG CẦM QUYỀN SINH TỬ, (Đnl 32:39; 1 Sm 2:6; Kn 16:13) nhưng Ngài lại luôn GIÀU LÒNG THƯƠNG XÓT và RẤT MỰC YÊU MẾN chúng ta. (Ep 2:4)
Quả vậy, sinh khí
bất diệt của Ngài ở trong muôn loài muôn vật. Vì thế, “những ai sa ngã, Chúa
sửa dạy từ từ; Chúa cảnh cáo họ, nhắc cho họ nhớ họ đã phạm tội gì, để họ bỏ
điều ác mà tin vào Chúa.” (Kn 12:1-2) Nếu Thiên Chúa không đại lượng như vậy
thì chúng ta chết từ lâu rồi. Chỉ riêng
một điều là chúng ta còn hít thở không khí ngày hôm nay cũng đủ cả đời để chúng
ta cảm tạ Ngài – dù chúng ta còn khỏe hay đau yếu!
Là thụ tạo, chúng
ta không chỉ có bổn phận tôn thờ Ngài, mà còn có bổn phận chúc tụng và tôn vinh
Ngài. Bức tượng không có quyền đòi hỏi gì ở nhà điêu khắc. Cầu nguyện không chỉ
là cầu xin, hãy noi gương tác giả Thánh Vịnh: “Lạy Thiên Chúa con thờ là Vua của con, con nguyện tán dương Chúa và
chúc tụng Thánh Danh muôn thuở muôn đời. Ngày lại ngày, con xin chúc tụng Chúa
và ca ngợi Thánh Danh muôn thuở muôn đời.” (Tv 145:1-2)
Thiên Chúa mà
chúng ta nhận biết và tôn thờ là Thiên Chúa của tình yêu, của lòng trắc ẩn, của
lòng thương xót: “Chúa là Đấng từ bi nhân
hậu, Người chậm giận và giàu tình thương. Chúa nhân ái đối với mọi người, tỏ
lòng nhân hậu với muôn loài Chúa đã dựng nên. Lạy Chúa, muôn loài Chúa dựng nên
phải dâng lời tán tạ, kẻ hiếu trung phải chúc tụng Ngài, nói lên rằng: triều
đại Ngài vinh hiển, xưng tụng Ngài là Đấng quyền năng.” (Tv 145:8-11)
Vì bản chất của
Ngài là yêu thương, Ngài không thể đứng nhìn các thụ tạo của Ngài chịu đau khổ.
Ngài sẽ ra tay kịp thời để bảo vệ chúng ta: “Chúa
thành tín trong mọi lời Chúa phán, đầy yêu thương trong mọi việc Người làm. Ai
quỵ ngã, Chúa đều nâng dậy, kẻ bị đè nén, Người cho đứng thẳng lên.” (Tv
145:13cd-14) Mặc dù giờ của Ngài chưa đến, nhưng lời cầu nguyện chân thành của
chúng ta có thể thay đổi số phận, càng hiệu quả hơn nếu chúng ta biết cầu xin
Đức Maria. Sự việc đã xảy ra ở tiệc cưới Cana, miền Galilê, là một ví dụ điển
hình. (x. Ga 2:1-12)
Lời cầu nguyện
thành tâm không chỉ có hiệu quả đối với chính mình mà còn đối với người khác – ích
cho mình và lợi cho tha nhân, như Thánh Phanxicô Assisi: “Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân.” Thánh Phaolô đã áp
dụng cách cầu nguyện “hai chiều” đó: “Lúc
nào chúng tôi cũng cầu nguyện cho anh em: xin Thiên Chúa chúng ta làm cho anh
em được xứng đáng với ơn gọi, và xin Người dùng quyền năng mà hoàn thành mọi
thiện chí của anh em và mọi công việc anh em làm vì lòng tin. Như vậy, danh của
Chúa chúng ta là Đức Giêsu sẽ được tôn vinh nơi anh em, và anh em được tôn vinh
nơi Người, chiếu theo ân sủng của Thiên Chúa chúng ta và của Chúa Giêsu Kitô.” (2
Tx 1:11)
Đức tin sinh ra
yêu thương, yêu thương sinh ra hành động, và hành động vì đức tin. Đức tin của
chúng ta không mơ hồ, không hão huyền, mà chính xác: “Tin xác loài người ta sẽ sống lại.” (Kinh Tin Kính) Vả lại, chính
Chúa Giêsu đã phục sinh, điều này giúp chúng ta thêm xác tín.
Thánh Phaolô nói:
“Về ngày Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta,
quang lâm và tập hợp chúng ta về với Người, tôi xin anh em điều này: nếu có ai
bảo rằng chúng tôi đã được thần khí mặc khải, hoặc đã nói, đã viết thư quả quyết
rằng ngày của Chúa gần đến thì anh em đừng vội để cho tinh thần dao động, cũng
đừng hoảng sợ.” (2 Tx 2:1-2) “Ngày ấy” có thật và sẽ xảy ra, nhưng chúng ta
không tin những kẻ lợi dụng thời cơ để gây náo động. Tin phải có cơ sở đúng
đắn, cần có lý trí lành mạnh. Tin để sống tốt hơn chứ không theo kiểu “phong
trào.” Quyết tâm canh tân đời sống luôn là điều cấp bách.
Không ai biết
ngày giờ tận thế, và cũng không biết chúng ta có được chứng kiến “ngày ấy” hay
không, nhưng chắc chắn ai cũng chứng kiến ngày tận thế của cuộc đời mình: Chết.
Vì thế mà luôn phải sẵn sàng – thay đổi và dứt khoát. Đó là quyết tâm vô cùng
cần thiết, càng sớm càng tốt!
Trình thuật Lc
19:1-10 cho biết về một nhân vật đặc biệt: trưởng trạm thuế vụ Dakêu. Ông là
người có dáng dấp thấp bé, ngắn ngủn, lùn tịt, nhưng đức tin của ông lại cao
vòi vọi. Ông là người thông minh, can đảm, dứt khoát, có quyết định mau mắn và
chính xác.
Một hôm, Chúa
Giêsu vào thành Giêrikhô. Ở đó có một trưởng trạm thuế vụ giàu có là Dakêu. Nghe
người ta nói về Chúa Giêsu, ông tìm cách để xem cho biết Ngài Giêsu là ai,
nhưng ông không thể nhìn thấy Chúa Giêsu vì ông lùn quá, trong khi dân chúng
chen chúc đông như kiến. Vốn thông minh và nhanh trí, ông chạy tới phía trước
và leo lên một cây sung, vì Chúa Giêsu sắp đi qua đó.
Tới chỗ cây sung,
Chúa Giêsu nhìn lên và nói: “Này ông Dakêu,
xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!” Lạ nhỉ, chưa gặp mà Ngài
đã biết tên ông ta là Dakêu. Có lẽ cũng vì thế mà ông Dakêu càng tâm phục khẩu
phục. Nghe Chúa Giêsu nói vậy, ông vội
vàng tụt xuống và mừng rỡ đón rước
Ngài. Thấy vậy, mọi người xầm xì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ!” Ghen ăn, tức ở, những
con người như thế thật là xấu xa. Trong chúng ta cũng vẫn có những con người
nhỏ nhen và hèn hạ như thế, có vẻ biết
rõ người khác nhưng lại mù lòa về
chính mình!
Chúa Giêsu biết
người ta xì xầm, bàn ra tán vào, nhưng Ngài không nói gì vì chưa cần thiết,
chưa đến lúc. Cũng có thể chính ông Dakêu cũng biết người ta ghét và nói xấu
mình, nhưng ông cứ mặc kệ, việc mình thì mình làm, cứ là chính mình, ai nói sao
thì nói.
Hãy quyết tâm
điều này: “Đừng bận tâm về những điều
người ta nói xấu sau lưng bạn, vì họ là những người chỉ bới móc sai lầm trong
đời bạn thay vì lo sửa sai lỗi lầm của chính mình.” Kiểu giống như ông
Pharisêu tự tôn nên chê trách ông thu thuế. (x. Lc 18:9-14) Kể cũng lạ, có
những kẻ chuyên gièm pha, ưa thọc gậy bánh xe, khoái ngậm máu phun người, thấy
mình không ăn được thì phá cho hôi,... Họ là dạng “siêu nhân” thế nào? Văn sĩ
Dale Carnegie (1888-1955, tác giả cuốn “Đắc Nhân Tâm” nổi tiếng) nhận định: “Bất cứ kẻ ngu nào cũng có thể chỉ trích,
chê trách và phàn nàn – và phần lớn những kẻ ngu xuẩn đều làm như vậy.”
(Any fool can criticize, condemn and complain – and most fools do.)
Ông Dakêu đứng đó
thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, đây phân
nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái
gì, tôi xin đền gấp bốn.” Ông này nhanh trí nên quyết tâm được ngay, nhanh
mà chính xác chứ không liều lĩnh hoặc bốc đồng. Đức Giêsu nói về ông Dakêu: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi
người này cũng là con cháu tổ phụ Ápraham. Vì Con Người đến để TÌM và CỨU những
gì ĐÃ MẤT.” Nghe Chúa Giêsu nói vậy, chắc chắn những kẻ lẻo mép kia vuốt
mặt không kịp, đành phải câm họng mà thôi. Biết mắc cỡ mà sám hối thì tốt, nhưng
khốn thay có những kẻ vẫn cố chấp, không phục thiện, chỉ tỏ ra bằng mặt mà
không bằng lòng!
Biết mình, biết
người mới có thể quyết tâm đúng đắn. Kẻ thù lớn nhất là chính mình, chiến thắng
chính mình mới thực sự là dũng cảm. Không mặc kệ lời người ta nói về mình,
nhưng đừng sợ vì người ta ghét mình, cần xét xem mình có sai như họ nói hay
không để tự chấn chỉnh. Đa số chưa chắc hơn thiểu số. Có một nhận xét rất hay: “Nếu có bất cứ ai làm bạn tổn thương, bạn
hãy coi họ như TỜ GIẤY NHÁM. Giấy nhám CHÀ XÁT và làm bạn ĐAU ĐỚN, nhưng bạn sẽ
trở nên SÁNG BÓNG, còn họ thành miếng giấy VÔ DỤNG, chỉ BỎ ĐI thôi.”
Trong cuốn “Tự
Thuật” (Confessions III, 6,
11), Thánh GM TS Augustinô (354-430) đã chia sẻ kinh nghiệm tâm linh: “Deus intimior intimo meo –
Chúa còn thân mật với tôi hơn chính tôi thân mật với tôi.” Cuối cùng chỉ còn Chúa, chính Ngài mới là
người mà chúng ta phải sợ, vì Ngài là Đấng “thấu suốt mọi sự.” (1 Sb 28:9; Gđt 8:14; Et 5:1; 2 Mcb 7:35; 2 Mcb 9:5; 2 Mcb 12:22; 2 Mcb
15:2; G 28:27; Tv 139:2; Cn 16:2; Cn 21:2; Cn 24:12; Kn 1:6; Kn 7:23; Hc 23:19;
Hc 42:20; Gr 11:20; Gr 20:12; 1 Cr 12:4-6)
Quyết tâm đúng thì phát ngôn đúng và hành
động đúng, quyết tâm sai thì phát ngôn sai và hành động sai. Đó là điều tất
yếu. Trong những ngày trung tuần tháng 10-2016, cơn bão dữ Sarika đã làm cho
dân miền Trung điêu đứng – đặc biệt là hai tỉnh Quảng Bình và Hà Tĩnh. Trong
khi đó, người ta lại cho xả đập để “nhận chìm” dân lành, rồi còn nói rằng làm
vậy chỉ tính “đúng quy trình” chứ chưa tính đến hậu quả. Thật tồi tệ!
Có người còn phát ngôn “vô tư” rằng mong cho
bão lụt nữa để tẩy rửa chất độc của Formosa thải ra. Không hề có chút yêu
thương nào! Chưa hết, khi người ta xót xa đồng bào mà làm từ thiện thì lại bị
cấm, chỉ có nhà nước mới có “quyền” đó – tức là để có dịp “chia chác.” Một cán
bộ của “trung tâm nghiên cứu phát triển và hỗ trợ cộng đồng” tuyên bố bất nhân
thế này: “Làm từ thiện là làm mất bản sắc
dân tộc.” Khốn thay, vì người ta dám cấm người khác thể hiện lòng yêu
thương!
Tiền nhân đã dạy
rằng: “Nhiễu điều phủ lấy giá gương,
Người trong một nước phải thương nhau cùng.” Thế nhưng lời dạy này không
được người ta coi trọng. Buồn thay, vì còn đâu là tình nhân loại và nghĩa đồng
bào! Một danh nhân đã nói: “Chỉ có những
ai có lòng yêu thương mới xứng đáng nhận danh hiệu con người.” Thật đúng
như vậy!
Lạy Thiên Chúa, xin giúp con nhận biết chính con và người khác, đặc biệt là xin cho con nhận biết Ngài. Xin giúp con luôn có quyết tâm đúng đắn, dứt khoát và chính xác theo Thánh Ý của Ngài. Con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment