“Hãy
chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều
người sẽ tìm cách vào mà không thể được.” (Lc 13:24)
Đường mòn thì chẳng ngại gì
Bởi vì biết chắc người đi đã nhiều
An toàn nên chẳng làm sao
Không lo nguy hiểm chi đâu, hỡi người!
Nhìn đường hẹp, thấy ngại rồi
Lách vô khó lắm, bồi hồi nỗi lo
Biết bao nguy hiểm bất ngờ
Làm sao mà tránh, nơi nào trú thân?
Cái gì hẹp cũng ngại ngần
Kiểu nào cũng khó, phân vân quá chừng!
Đi đường hẹp giống kẻ khùng
Vào cửa hẹp thấy ngại ngùng ghê đi!
Vậy mà Chúa bảo “cứ vô”
Sao ngược đời thế, bây giờ làm sao?
Lại còn thập giá vác theo
Chịu oan, chịu nhục, chịu đau, chịu buồn!
Ui da, thấy ngại biết bao
Con đường đã hẹp lại nhiều chông gai
Phàm nhân con ngại, thưa Ngài!
Nhưng con sẽ cố gắng hoài bước đi
Xin Ngài nâng đỡ sớm khuya
Vắng Ngài, con sẽ thành ma không hồn
Đời con, Ngài rõ hơn con [*]
Con xin phó thác xác hồn con đây!
Bởi vì biết chắc người đi đã nhiều
An toàn nên chẳng làm sao
Không lo nguy hiểm chi đâu, hỡi người!
Lách vô khó lắm, bồi hồi nỗi lo
Biết bao nguy hiểm bất ngờ
Làm sao mà tránh, nơi nào trú thân?
Kiểu nào cũng khó, phân vân quá chừng!
Đi đường hẹp giống kẻ khùng
Vào cửa hẹp thấy ngại ngùng ghê đi!
Sao ngược đời thế, bây giờ làm sao?
Lại còn thập giá vác theo
Chịu oan, chịu nhục, chịu đau, chịu buồn!
Con đường đã hẹp lại nhiều chông gai
Phàm nhân con ngại, thưa Ngài!
Nhưng con sẽ cố gắng hoài bước đi
Vắng Ngài, con sẽ thành ma không hồn
Đời con, Ngài rõ hơn con [*]
Con xin phó thác xác hồn con đây!
TRẦM THIÊN THU
Đêm 22-10-2016
[*] Kinh nghiệm tâm linh của Thánh GM TS Augustinô: “Deus intimior intimo meo – The Lord is closer to me than I am to myself – Chúa còn thân mật với con hơn chính con thân mật với con.” (Confessions III, 6, 11)
Lá xanh màu biếc đẹp tươi
Cũng chỉ một thời chẳng có dài lâu
Tháng ngày thoăn thoát qua mau
Sáng vàng sắc nắng, ướt chiều cơn mưa
Tuổi xuân rồi sẽ già nua
Da mồi, tóc bạc – trời xa, đất gần
Ước gì trở lại tuổi xuân
Đơn sơ hạnh phúc, hồn nhiên tháng ngày
Mơ nhiều thì lắm đắng cay
Thản nhiên thì cảm thấy ngày bình an
Biết buồn lại thấy an tâm
Biết lo sợ để biết ơn Chúa Trời
Tóc mà Chúa cũng đếm rồi
Kiên tâm chờ đợi Ngôi Lời giáng lâm
Mỗi ngày là một hồng ân
Quan phòng tiền định Chúa ban cho đời
Càng vui càng thấy chơi vơi
Lặng thầm vẫn có nụ cười an nhiên
Cũng chỉ một thời chẳng có dài lâu
Tháng ngày thoăn thoát qua mau
Sáng vàng sắc nắng, ướt chiều cơn mưa
Tuổi xuân rồi sẽ già nua
Da mồi, tóc bạc – trời xa, đất gần
Ước gì trở lại tuổi xuân
Đơn sơ hạnh phúc, hồn nhiên tháng ngày
Mơ nhiều thì lắm đắng cay
Thản nhiên thì cảm thấy ngày bình an
Biết buồn lại thấy an tâm
Biết lo sợ để biết ơn Chúa Trời
Tóc mà Chúa cũng đếm rồi
Kiên tâm chờ đợi Ngôi Lời giáng lâm
Mỗi ngày là một hồng ân
Quan phòng tiền định Chúa ban cho đời
Càng vui càng thấy chơi vơi
Lặng thầm vẫn có nụ cười an nhiên
TRẦM THIÊN THU
ĐỜI VỌNG
Đời là bể khổ vân vi
Qua được bể khổ thì ta… qua đời!
Minh nhiên sự thật rạch ròi
Lòng ước mơ đời được phúc bình an
Mơ hoài vẫn lạc trăm năm
Có đâu hạnh phúc trần gian kiếp này
Âm thầm chờ Chúa đêm ngày
Mong Ngài giải thoát kiếp đày đọa mau
Khổ đau chợt hóa ca dao
Bởi vì hy vọng dâng cao từng ngày
Khát khao Đức Chúa Ngôi Hai
Chính Ngài là Đấng Thiên Sai cứu đời
Miệt mài đời vọng không ngơi
Lạy Vua Công Lý, xin Người đến mau!
Qua được bể khổ thì ta… qua đời!
Minh nhiên sự thật rạch ròi
Lòng ước mơ đời được phúc bình an
Mơ hoài vẫn lạc trăm năm
Có đâu hạnh phúc trần gian kiếp này
Âm thầm chờ Chúa đêm ngày
Mong Ngài giải thoát kiếp đày đọa mau
Khổ đau chợt hóa ca dao
Bởi vì hy vọng dâng cao từng ngày
Khát khao Đức Chúa Ngôi Hai
Chính Ngài là Đấng Thiên Sai cứu đời
Miệt mài đời vọng không ngơi
Lạy Vua Công Lý, xin Người đến mau!
TRẦM THIÊN THU
CHUYỆN ĐỜI
Dốt nát thì bị khinh
Thông minh thì bị ghét
Những gì là sự thật
Vốn dĩ thường mất lòng
Trăm năm cũng là không
Vì sinh ra tay trắng
Trần truồng một số phận
Khi chết lại trắng tay
Gà nào gáy tiếng hay
Gà khác tím mào giận
Cố tìm cách đè nén
Hay, dở sẽ tính sau!
Miệng lưỡi của người giàu
Có gang và có thép
Lời của người nghèo rớt
Người ta bỏ ngoài tai!
Đời vẫn vậy xưa nay
Kẻ mạnh – sai thành đúng
Kẻ yếu – đúng hóa sai
Chẳng có gì làm chứng!
Chúa mà còn bị chê
Là lộng ngôn, láo xược
Phàm nhân là bụi cát
Sao có thể hơn ai?
Chúa bảo: “Nếu tôi sai
Hãy chứng minh
cho rõ
Tôi nói điều chí lý
Cớ sao lại đánh tôi?” [*]
Thông minh thì bị ghét
Những gì là sự thật
Vốn dĩ thường mất lòng
Vì sinh ra tay trắng
Trần truồng một số phận
Khi chết lại trắng tay
Gà khác tím mào giận
Cố tìm cách đè nén
Hay, dở sẽ tính sau!
Có gang và có thép
Lời của người nghèo rớt
Người ta bỏ ngoài tai!
Kẻ mạnh – sai thành đúng
Kẻ yếu – đúng hóa sai
Chẳng có gì làm chứng!
Là lộng ngôn, láo xược
Phàm nhân là bụi cát
Sao có thể hơn ai?
Tôi nói điều chí lý
Cớ sao lại đánh tôi?” [*]
Quay ra rồi lại quay vào
Ngày mới bắt đầu đã vội vào đêm
Nỗi đau chưa kịp ngủ quên
Nỗi buồn lại tới, ưu phiền lê thê
Trần gian như khúc du ca
Phượt đời mệt mỏi, bốn mùa ngược xuôi
Giống như một cuộc rong chơi
Ru nhau điệu lý khóc cười quanh năm
Ban ngày vất vả gian nan
Băn khoăn, trăn trở, lo toan chật đời
Chiều buông, nắng nhạt cuối trời
Đêm phủ xuống rồi vẫn chẳng được yên
Cuộc đời sống chỉ một lần
Hơi thở cạn dần theo luật từ xưa [*]
Tranh giành nhau cả đồng xu
Cuối cùng còn lại nấm mồ mà thôi
Ngày qua, tháng hết, năm trôi
Xuân qua, đông tới, cuối đời phàm nhân
Ngày qua rồi lại tới đêm
Thời gian xoay nỗi nhớ – quên kiếp người
Xin thương tha thứ, Chúa ơi!
Ban Ơn Cứu Độ cho đời phàm nhân
Ngày mới bắt đầu đã vội vào đêm
Nỗi đau chưa kịp ngủ quên
Nỗi buồn lại tới, ưu phiền lê thê
Trần gian như khúc du ca
Phượt đời mệt mỏi, bốn mùa ngược xuôi
Giống như một cuộc rong chơi
Ru nhau điệu lý khóc cười quanh năm
Ban ngày vất vả gian nan
Băn khoăn, trăn trở, lo toan chật đời
Chiều buông, nắng nhạt cuối trời
Đêm phủ xuống rồi vẫn chẳng được yên
Cuộc đời sống chỉ một lần
Hơi thở cạn dần theo luật từ xưa [*]
Tranh giành nhau cả đồng xu
Cuối cùng còn lại nấm mồ mà thôi
Ngày qua, tháng hết, năm trôi
Xuân qua, đông tới, cuối đời phàm nhân
Ngày qua rồi lại tới đêm
Thời gian xoay nỗi nhớ – quên kiếp người
Xin thương tha thứ, Chúa ơi!
Ban Ơn Cứu Độ cho đời phàm nhân
TRẦM THIÊN THU
[*] G 17:1 – “Hơi thở tôi đã cạn, ngày đời tôi đã hết, một nấm mồ đang đợi chờ tôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment