Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

LỜI CẢM ƠN

[Niệm ý Lc 17:11-19]

Cảm ơn – lời nói bình thường
Nhưng mà quan trọng vô cùng đấy thôi
Cảm ơn với cả nụ cười
Cảm ơn với cả con người của ta
Lời suông chẳng nghĩa lý gì
Cảm ơn mà liếc mắt thù bằng không
Có đầy thì mới trào tuôn
Cạn kiệt trong lòng, tuôn chảy làm sao?
Mười người cùi sạch như nhau
Cớ sao chẳng thấy người nào cảm ơn?
Trừ người ngoại giáo có tâm
Vội trở lại liền cảm tạ Giê-su
Dửng dưng vốn dĩ người ta
Qua cầu rút ván, có gì lạ đâu?
Phép trừ tính toán rất mau
Nhận quà rồi phủi tay mau, xong liền!
Ôi chao, làm Chúa cũng phiền
Hồng Ân con nhận mà quên ơn Ngài
Con xin lỗi, hứa từ nay
Quyết tâm học những điều hay, điều lành
Ơn Ngài ghi khắc tâm thành
Sớm suy, tối niệm, hết mình tạ ơn
Với người đời, chẳng dám quên
Ai giúp gì, mãi ghi tâm suốt đời

TRẦM THIÊN THU

NỔ VANG
[Niệm ý Lc 17:11-19]

Có mười người phong cùi
Đều được Chúa chữa khỏi
Chỉ một người trở lại
Để dâng lời tạ ơn

Trên con đường đau thương
Chúa ngã rồi đứng dậy
Chỉ có một người ngoại
Vác khổ giá giúp Ngài [1]

Trên Can-vê u hoài
Chỉ có một tên cướp
Dám lên tiếng bênh vực
Dù chẳng quen Giê-su [2]

Ba người xa lạ kia
Đều là người ngoại giáo
Nhưng họ không sống láo
Ki-tô hữu đâu rồi?

Cái danh nghĩa hóa tồi
Chỉ hữu danh, vô thực
Đừng vội chê người khác
Không biết mình giả hình

Lạy Thiên Chúa công bình
Cúi xin Ngài tha thứ
Con nói hay, làm dở
Thật khốn nạn cho con!

Lạy Ngài, xin xót thương
Con lỡ miệng quá nổ
Ôi, thật là mắc cở
Xin chữa hồn con cùi

TRẦM THIÊN THU
[1] Mc 15:21-22. [2] Lc 23:39-43.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment