Sắp nghỉ Hè, công
việc thợ mộc cũng bớt vất vả hơn trước. Bố Giuse đã có kế hoạch cho Bé Giêsu
học thêm.
Thấy Bố Giuse và Mẹ
Maria xem cuốn sách gì đó. Bé Giêsu chạy tới và hỏi:
– Sách gì vậy, Bố Mẹ?
Mẹ Maria xoa đầu Con Trai, nói:
– Sách Tiếng Việt, Con à!
– Sao Bố có sách này?
– Bố mới mua.
– Ở Do Thái có bán sao Bố?
Bé Giêsu kéo tay Bố Giuse:
– Làm gì vậy, Bố?
– Bố định cho Con học.
– Ôi! Ở Do Thái mà học tiếng Việt chi vậy Bố?
– Học để mai mốt Con
qua đó mà truyền giáo chứ?
– Bố đưa Con xem
thử.
Vài phút sau…
– Bố ơi, không ổn
rồi. Chữ nghĩa lung tung thế này chắc là nhức đầu lắm!
Mẹ Maria nói thêm:
– Em thấy Con nói
đúng đấy!
– Để Anh xem lại.
Một lát sau…
– Ừ, không được, Em à!
– Anh thấy gì sao?
– Anh mua sách mà bị lừa rồi. Chữ nghĩa lung tung thật. Tiến sĩ cả ngàn
người mà soạn sách giáo khoa tiểu học kiểu này thì… chết thật!
Mẹ Maria sốt ruột:
– Anh nói rõ xem nào!
– Đây này. “Cây nêu” mà dạy đọc là “cây lêu”, “thùng rác” mà dạy viết là “thùng
giác”, “con bê” mà dạy là “con nghé”, “trái đu đủ” mà dạy là “cái đu”,...
– Ôi, thế thì nguy hiểm quá, Anh ơi!
– Nguy hiểm thật. Con cháu Việt Nam bị ngu hóa thế này thì tội nghiệp quá! Những
người soạn sách giáo khoa toàn là tiến sĩ giấy. Thôi, không cho Con học tiếng
Việt nữa!
Bé Giêsu khoái chí:
– Vậy hả Bố? Con cảm ơn Bố Giuse yêu dấu!
NGUYỄN
VIỆT NAM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Comment